Hách Nghiêm Đình: "..."
Vậy là, Mộ Chi vừa mới thêm bạn với anh, liền lập tức chặn trang cá nhân của anh sao?
Anh không nói gì nữa, nhưng Tống Chu lại cảm thấy nhiệt độ trong xe đã giảm xuống đến mức đóng băng!
Mộ Chi sau khi chặn trang cá nhân với Hách Nghiêm Đình, thở phào nhẹ nhõm.
Chú nhỏ Hách bận rộn trăm công nghìn việc, dù sao cũng sẽ không xem WeChat Moments của cô. Nhưng để phòng ngừa, vẫn nên chặn thì hơn.
Trang cá nhân của cô còn chưa kịp dọn dẹp, trong đó có không ít bài viết và ảnh của một cô gái si tình ngốc nghếch trong quá khứ.
Nếu để chú nhỏ Hách nhìn thấy, cô thật sự sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ!
Sau khi chặn anh, cô lập tức xóa hết tất cả bài đăng liên quan đến Lục Cảnh Châu.
Xóa xong, cô nhớ ra hôm nay phải đến tập đoàn Lục thị để nộp đơn thôi việc, nên chuẩn bị thay đồ.
Nhưng khi mở vali, cô phát hiện quần áo của mình đều biến mất.
Mộ Chi xuống lầu tìm quản gia Dì Phượng. "Dì Phượng, dì có thấy quần áo trong vali của con không?"
Dì Phượng cười nói: "Phu nhân, tiên sinh đã bảo tôi thu dọn hết quần áo và túi xách của cô rồi. Ngài ấy nói nếu không làm vậy, cô sẽ không chịu mặc đồ trong tủ."
Mộ Chi: "..."
Sao anh lại hiểu cô rõ như vậy chứ?
Nếu quần áo và túi xách của cô vẫn còn trong vali, chắc chắn cô sẽ không động đến những bộ đồ đắt đỏ mà anh mua.
Dù gì cũng toàn là hàng hiệu, quá xa xỉ.
"Phu nhân, tiên sinh đã mua cho cô, cứ yên tâm mặc đi, nếu không chúng sẽ lỗi thời mất!"
Mộ Chi đành phải chọn đồ từ tủ quần áo.
Chiếc váy rẻ nhất cũng phải hai trăm nghìn.
Dù thế nào, dì Phượng cũng không chịu lấy quần áo khác cho cô, nên Mộ Chi đành phải mặc chiếc váy được gọi là "rẻ nhất" đó.
Chiếc váy màu trắng, thiết kế ôm dáng, tựa như được may đo riêng cho cô, tôn lên hoàn hảo vóc dáng mảnh mai, tinh tế.
Mộ Chi xõa mái tóc dài ra sau vai, đeo một đôi khuyên tai ngọc trai cùng tông màu, khiến cô thêm phần dịu dàng và thanh lịch.
Dì Phượng nhìn thấy Mộ Chi từ trên lầu đi xuống, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh diễm.
Phu nhân đúng là chỉ cần ăn mặc đơn giản một chút thôi cũng đã xinh đẹp như tiên nữ.
Bà ấy lặng lẽ chụp một tấm ảnh, gửi cho Hách Nghiêm Đình.
Mộ Chi không để ý đến hành động của dì Phượng. Khi cô xuống lầu, dì Phượng đưa cho cô một chùm chìa khóa xe.
“Phu nhân, trong gara có vài chiếc xe, tiên sinh nói cô thích lái chiếc nào thì cứ lấy, tất cả đều là quà tặng dành cho cô.”
Mộ Chi đi theo dì Phượng đến gara, bên trong có Maserati, Ferrari, còn có Cayenne và Mercedes-Benz G-Class.
Cô chọn chiếc Cayenne vì nó trông khá khiêm tốn.
...
Mộ Chi đỗ xe trước cổng tập đoàn truyền thông Lục thị. Khi cô bước xuống xe, đúng lúc Bạch Lạc Vi và trợ lý Kỳ Kỳ ở gần đó trông thấy.
“Chị Lạc Vi, đó là mẫu Cayenne mới nhất, chẳng phải chị đang muốn mua sao? Sao Mộ Chi có thể lái nổi?”
Trong mắt Bạch Lạc Vi lóe lên tia giễu cợt và thích thú.
Với sự hiểu biết của cô ta về Mộ Chi, chắc chắn cô ta không thể mua nổi chiếc Cayenne đó.
Lục Cảnh Châu đã chia tay với Mộ Chi gần đây, cũng không thể nào mua xe tặng cô ta được.
Mộ Chi đột nhiên đổi xe, chẳng lẽ là dùng nhan sắc để dụ dỗ ông già nào đó bên ngoài?
“Chị Lạc Vi, nhìn xem, Mộ Chi còn mặc váy mới nhất của thương hiệu L nữa!”
Chiếc váy đó là mẫu mới nhất từ sàn diễn Milan, giá không hề rẻ. Quan trọng nhất là trong nước chỉ có vài chiếc. Dù Bạch Lạc Vi đang là tiểu hoa đán nổi tiếng, cô ta cũng không mua được.
“Em chắc cô ta mặc hàng chính hãng chứ?”
Kỳ Kỳ nhận ra sự khinh thường trong mắt Bạch Lạc Vi, lập tức đổi giọng: “Chắc chắn là hàng nhái!”
Bạch Lạc Vi liếc nhìn ly cà phê trong tay Kỳ Kỳ, chậm rãi nói: “Hôm nay chị cũng mặc váy trắng, chị không thích đυ.ng hàng với người khác.”
Kỳ Kỳ rất biết nhìn sắc mặt Bạch Lạc Vi, lập tức hiểu ý cô ta: “Chị Lạc Vi, cứ chờ mà xem em đây xử lý.”
Mộ Chi bước vào thang máy, vừa xoay người đối diện với cửa thang máy thì ngực đột nhiên nóng lên.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Kỳ Kỳ tỏ vẻ cười mà như không cười nói, trong tay vẫn còn ly cà phê vừa hắt lên người cô.