Mộ Chi nghĩ đến Lục Sương Sương vẫn còn đang trong tình trạng thực vật, trái tim cô nhói đau.
Cô nhắm mắt, cảm giác chua xót, cay đắng tràn ngập, đến khi mở mắt ra, trong đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Lục Cảnh Châu:
“Nợ anh và nhà họ Lục, tôi đã trả đủ. Bây giờ tôi chỉ nợ Sương Sương. Đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ tự khắc trả!”
Mộ Chi lấy từ trong túi ra một tờ giấy đăng ký kết hôn: “Tôi đã kết hôn rồi, hiện giờ là phụ nữ có chồng. Nếu tổng giám đốc Lục muốn làm kẻ thứ ba, cứ việc bám lấy tôi đi!”
Không đợi Lục Cảnh Châu lên tiếng, cô đã mở cửa căn hộ, nhanh chóng bước vào.
Lục Cảnh Châu sững sờ, muốn lao vào theo, nhưng rất nhanh, cửa bị đóng sầm lại.
Chiếc mũi cao thẳng của anh ta đập mạnh vào khung cửa.
Một cơn đau nhói ập đến, hai dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ lỗ mũi.
Lục Cảnh Châu đưa tay sờ lên mũi.
Thấy ngón tay dính đầy máu đỏ tươi, anh ta tức giận chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Mộ Chi điên rồi sao?
Cả Ninh Thành này, ai mà không biết tiểu thư danh giá số một Mộ Chi từng là con chó trung thành của anh ta?
Ngoài anh ta ra, ai dám cưới cô chứ?
Chắc hẳn đây là chiêu trò mới của cô để thu hút sự chú ý của anh ta mà thôi?
Nếu cô không thể mua bản quyền Bá Nghiệp với giá thấp, để Lạc Vi đóng nữ chính, thì anh ta tuyệt đối sẽ không tha thứ và không tái hợp với cô!
Lục Cảnh Châu lấy khăn giấy cầm máu, mang theo sắc mặt âm trầm rời đi.
Hai ngày nữa, Mộ Chi nhất định sẽ chủ động tìm anh ta để cầu xin quay lại!
Lục Cảnh Châu đi xuống dưới lầu, ngồi vào chiếc Maybach của mình.
Anh ta khởi động xe, lúc rời đi, vô tình nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne đời mới nhất.
Biển số xe là sáu số 8 liên tiếp, vô cùng hiếm thấy.
Lục Cảnh Châu tò mò liếc nhìn vào trong xe Bentley.
Cửa sổ xe hơi hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái đang hút thuốc, làn khói xanh trắng bao phủ gương mặt góc cạnh lạnh lùng, sâu thẳm mà anh tuấn.
Chỉ riêng việc anh ngồi đó đã tỏa ra khí thế tôn quý và áp đảo, khiến người khác khó thở.
Khí chất của bậc đế vương, lộ rõ không sót một chút nào.
Không biết có phải vì ánh mắt của người đàn ông kia quá rõ ràng hay không, mà kẻ đang phả khói thuốc đột nhiên nheo đôi mắt đen sâu thẳm, quét nhìn về phía Lục Cảnh Châu một cái.
Chỉ một ánh nhìn đó thôi cũng đủ khiến máu trong người Lục Cảnh Châu đông cứng lại như băng.
Ánh mắt và khí thế của người đàn ông ấy có thể gϊếŧ người trong vô hình, thực sự quá mạnh mẽ!
Biệt thự sân vườn ở Ngự Cảnh Loan còn xa hoa và bề thế hơn so với tưởng tượng của Mộ Chi.
Bước vào khu vườn, điều đầu tiên đập vào mắt cô là một hồ nước lấp lánh ánh sáng, mặt nước trong suốt như gương, vài con thiên nga tao nhã bơi lượn thong thả, bên bờ hồ còn đậu một chiếc thuyền nhỏ tinh xảo.
Không xa bờ hồ là hành lang dài quanh co mang đậm phong cách cổ kính.
Đình đài lầu các, xà nhà điêu khắc tinh xảo, ao cá, hòn non bộ, tất cả hòa quyện một cách khéo léo giữa sự tài tình của thiên nhiên và thiết kế nhân tạo, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp và độc đáo.
Sống ở đây, khi bước ra là có thể tận hưởng sự phồn hoa, khi trở về lại được đắm chìm trong sự yên tĩnh, quả thực giống như tiên cảnh chốn nhân gian.
Dù gia đình Mộ Chi trước đây cũng có điều kiện không tệ, nhưng cô chưa từng chứng kiến một biệt thự sân vườn nào rộng lớn và đẹp đẽ đến vậy.
Không trách được giới thượng lưu Ninh Thành ai cũng khao khát sở hữu nơi này.
“Tiên sinh, phu nhân, hai người đã về.”
Một người giúp việc trong biệt thự bước ra đón.
Nghe bà ấy gọi mình là “phu nhân”, Mộ Chi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hách Nghiêm Đình bắt gặp ánh mắt của Mộ Chi, gương mặt tuấn tú thanh tao của anh nở nụ cười nhạt, “Dì Phượng là người tôi mang từ Kinh Đô đến, bà ấy đã biết chúng ta đăng ký kết hôn rồi.”
Dì Phượng mỉm cười, đón lấy vali trong tay Mộ Chi: “Phu nhân, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối, hai người cứ đi ăn trước đi, tôi sẽ mang hành lý của cô lên phòng ngủ chính.”
Nghe hai chữ “phòng ngủ chính”, tim Mộ Chi không khỏi đập nhanh hơn.