Khương Trăn hiểu đạo lí đó. Nhưng ngày hôm sau, khi Trần Hắc đến đón, nàng vẫn mang theo đồ tốt bên người. Người xem trong phòng livestream không nhịn được thở dài.
【Đứa nhỏ này sao không dạy được.】
Khương Trăn chua xót giải thích: “Đặt đồ quý giá trước mắt, ta ngủ mới yên tâm.”
Đâu phải nàng không hiểu thẩm mỹ, nàng chỉ là quá thiếu cảm giác an toàn.
Người xem trong phòng livestream cũng như dị nhân, có kiến thức vượt thời đại, lại tốt bụng, vốn không có lòng đề phòng. Nhưng dị nhân không sống nổi ba ngày.
Bản lĩnh Khương Trăn không bằng dị nhân. Có thể sống đến giờ là nhờ sự can đảm và cẩn thận. Cho nên lúc này nàng vẫn rất thận trọng.
Trần Hắc tặng quà, vốn là muốn tranh thủ đầu cơ cho mình. Thấy Khương Trăn thích, hắn cười rất vui vẻ, không để ý đến sự thô kệch của nàng.
Vương công quý tộc đi ra ngoài đều có nghi thức đặc biệt. Dù thân phận Khương Trăn chưa được xác nhận mới trên đường đến đô ấp, thì tôn ti cũng phải rõ ràng.
Khương Trăn và con trai Khương Vương là Khương Dịch ngồi xe ngựa. Vũ chỉ có thể ôm con trai nhỏ lên xe bò.
Tuy con trai nhỏ của Vũ đã hai tuổi, nhưng khi được Vũ ôm trong lòng chỉ là một cục nhỏ. Trông nó như con mèo con, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
Trên xe có trẻ ốm yếu nên xe đi rất chậm. Khương Trăn dựa vào cửa sổ xe ngắm cảnh, cũng không thấy xóc nảy.
Nhưng Khương Dịch không giống Khương Trăn giả bệnh. Hắn là ma bệnh thực sự. Đoàn xe vừa khởi hành chưa đầy một canh giờ, hắn đã ói mật xanh mật vàng, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, làm Trần Hắc sợ đến nỗi lập tức ra lệnh dừng xe nghỉ ngơi.
Là con của cơ thϊếp, trước kia Khương Dịch là người có địa vị thấp nhất trong nhà. Nay có thể một bước lên mây, hắn cũng không muốn trì hoãn. Dù sao trên đoạn đường này, gian khổ là không thể tránh. Thân thể hơi khá hơn chút là hắn lập tức bảo Trần Hắc tiếp tục lên đường.
【Vừa rồi còn chê streamer không phóng khoáng, thì ra tên này chỉ thấy cái lợi trước mắt còn hơn nữa.】
【Nếu người cha cậu chưa từng gặp mặt lại có cả một tinh cầu để cậu thừa kế, thì cậu cũng sẽ chạy như bay thôi.】
Liên quan đến việc tranh giành ngôi vị trong tương lai, Khương Dịch cũng muốn vượt qua các anh em khác, làm người đầu tiên xuất hiện trước mặt Khương Vương, thắng ngay từ vạch xuất phát.
Vì thân thể Khương Dịch, tốc độ của đoàn xe bị trì hoãn rất nhiều, khiến mọi người không thể vào thành theo kế hoạch ban đầu. Tối nay họ đành phải nghỉ ngơi ngoài trời.
Xe vừa dừng ở đất bằng bên bờ suối, những người hầu lập tức nhanh chóng múc nước nấu cơm.
Bách tính dưới tầng chót chỉ ăn hai bữa một ngày. Từ sáng sớm khởi hành đến giờ bọn họ chưa ăn gì cả. Khương Trăn và Khương Dịch được đãi ngộ tốt hơn chút. Trong xe có chuẩn bị thịt khô và cơm nắm. Còn lại mọi người chỉ có thể đói bụng mà đi.
Khi Trần Hắc đang sai người bận rộn, ở vị trí bên bờ suối nhỏ, lại có một đoàn xe hơn trăm người dừng lại.
Chủ nhân đoàn xe kia thấy xe ngựa của Trần Hắc thì biết ngay đây là quý nhân không thể đắc tội. Nên thái độ hắn vô cùng cung kính muốn chào hỏi Trần Hắc. Nhưng ngay cả mặt Trần Hắc cũng không thấy.
Đừng thấy Trần Hắc ôn hòa với Khương Trăn và Khương Dịch. Người ta là người của Khương Vương. Đối với một thương nhân bình thường hắn vốn không cần khách khí.
Đoàn xe mới đến có hơn trăm người. Nhưng phần lớn đều là trẻ con chừng mười tuổi. Điều này khiến người xem livestream tò mò đoán già đoán non.
【Rốt cuộc thương đội này làm gì? Sao lại có nhiều trẻ con thế?】
【Có phải gánh hát không?】
Khương Trăn giải thích: “Đây hẳn là đoàn xe buôn bán nô ɭệ. Trong nhà đám quan lớn và nhà giàu kia đều có rất nhiều nô ɭệ. Nô bộc trong nhà Lữ gia có đến hơn ngàn người. Dị nhân chưa từng nói với mọi người sao?”
【Dị nhân… Dị nhân không quan tâm chuyện này.】 Dị nhân ngay cả chết cũng chết không rõ ràng, hắn có thể biết gì chứ.
【Những đứa trẻ này thật đáng thương.】
Khương Trăn cũng cảm thấy ưu tư. Quả nhiên thế giới này rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị người bán đi mà không hay biết.