Hà Thanh Miểu lấy con chó vàng nhỏ ra, nói: “Đây là món đồ bà ngoại cháu để lại, chủ tiệm có thể giúp cháu xem thử không ạ?”
Còn chưa đợi chủ tiệm đưa tay nhận lấy, giáo sư Vương đứng gần nhất đã biến sắc, vội vàng cầm lấy con chó vàng nhỏ quan sát cẩn thận, càng xem đáy mắt càng ngập tràn kinh ngạc.
Hình dáng con chó vàng này trông rất giống món trang sức hình hổ bằng vàng vừa được khai quật từ một ngôi mộ Đông Tấn cách đây không lâu.
Cả thân được chạm trổ hoa văn tinh xảo, vô cùng giàu tính trang trí.
Chỉ có điều món này nhỏ nhắn hơn, chế tác tinh mỹ hơn, đường nét điêu khắc còn mảnh hơn cả sợi tóc, đây là tay nghề cao siêu cỡ nào chứ.
Dù có là hàng giả thì cũng rất đáng giá.
Nhưng cảm giác cầm trên tay, độ sáng bóng, kỹ thuật khắc chìm… đều rất giống món trang sức hình hổ kia, thứ vốn chưa từng được trưng bày công khai.
Chỉ khác một điều—món này có vẻ đã được người ta cầm chơi suốt nhiều năm chứ không phải vật khai quật từ mộ ra.
Ông chăm chú nhìn cô gái trước mặt rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Hà Thanh Miểu dường như cảm nhận được gì đó, đôi mắt cô bỗng sáng rực lên.
Lẽ nào… đây thật sự là…?!
“Đây là món đồ trang sức bằng vàng ròng thuộc giai đoạn Đông Tấn, những món trang sức cùng thời được đấu giá thường có mức giá khoảng trăm vạn, còn đây là đồ trang trí, tuy tinh xảo nhưng kích thước nhỏ…tôi trả 80 vạn, cháu có thể nhượng lại không?”
Lời này của giáo sư Vương vừa dứt, chủ tiệm đã sững sờ.
Cô gái này có thể không hiểu quy tắc đấu giá nhưng người từng trải như ông thì biết rõ.
Giá giao dịch trăm vạn, chỉ riêng tiền hoa hồng đấu giá đã mất hai mươi phần trăm, chưa kể các loại thuế khác, cuối cùng đến tay được 60 vạn hay không còn chưa chắc.
Vậy mà lão Vương ra giá cũng quá có tâm rồi!
Nhưng ngàn vàng cũng khó mua được sự sẵn lòng của người ta, ông trơ mắt nhìn cô gái thoải mái đồng ý, hai người nhanh chóng hoàn tất giao dịch, tiền trao cháo múc.
Thân là người buôn đồ cổ, lòng ông như đang rỉ máu, nếu là ông ra giá, ít nhất cũng có thể kiếm được 40 vạn từ món hàng này.
Bước ra khỏi tiệm đồ cổ, Hà Thanh Miểu đếm đi đếm lại số dư trong tài khoản ngân hàng.
800000!
Cô véo mạnh vào đùi mình.
Đau đến mức kêu lên một tiếng.
Có cảm giác đau, vậy không phải là ảo giác rồi!!!
Con chó vàng nhỏ đó đúng là đồ cổ thật, hơn nữa còn vừa bán được giá cao như vậy!
Cả buổi chiều chờ đợi bàn tay vàng không thấy đâu, tâm trạng của Hà Thanh Miểu phút chốc phấn chấn hẳn lên.
Cô rốt cuộc cũng thoát nghèo rồi, cô có tiền rồi!
Bước chân cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, trong lòng nghĩ ngợi phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn để ăn mừng.
Nhưng chưa đi đến siêu thị, từ xa cô đã thấy một bóng người quen thuộc đang lén lút dán sát vào cánh cửa.
Cô cau mày, nhìn kỹ gương mặt bên cạnh của người đó.
Quả nhiên là Tống Bằng.
Tống Bằng là con trai mà mẹ kế cô mang theo vào nhà, lúc mới đến, anh ta giả vờ ngoan ngoãn nhưng thực chất là kẻ vô học, suốt ngày gây chuyện thị phi, chưa đủ tuổi thành niên đã làm bạn gái mang thai, bị người ta tìm đến tận cửa.
Mẹ kế nhân cơ hội đó lấy cớ nhường chỗ cho bạn gái con trai, đem hết đồ đạc của cô quăng ra ngoài.
Ba cô thì mơ tưởng có người nối dõi tông đường, nào còn quan tâm có phải con ruột mình hay không, trăm điều chiều chuộng mẹ con anh ta.
Nếu không phải bà nội đã chuyển quyền sở hữu siêu thị do mẹ để lại sang tên cô, e rằng giờ đây cô cũng không có chỗ dung thân.
Thân hình béo mập của Tống Bằng chẳng khác nào bức tường thịt, ngón tay mập mạp cầm một cây kìm, thô bạo vặn ổ khóa.