Thích Ngươi

Chương 7

Edit: Phượng Chiếu Ngọc

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

“Làm sao, Mạc Thần lại phát giận với ngươi? Haizz, A Hoa thật đáng thương.”

Thược Dược quay đầu lại trừng hắn liếc mắt một cái: “Thật dong dài!”

Không lâu nữa, mặt trời sắp xuống núi, mập mạp đứng cách đó không xa hướng Thược Dược vẫy tay: “Hái đủ rồi, trở về đi! Quá muộn, đường núi không dễ đi.”

“Được.” Thược Dược cắt xong một gốc cây thảo dược cuối cùng, đi về phía mập mạp, chợt nghe mập mạp kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: “Thược Dược, đừng cử động!”

Thược Dược vội dừng lại bước chân, không thể hiểu được mà nhìn mập mạp. Mập mạp sắc mặt tái nhợt mà nhìn xuống dưới chân Thược Dược, Thược Dược nhìn theo ánh mắt của mập mạp, tức khắc thiếu chút nữa bị dọa đến ngất xỉu.

Ở dưới chân nàng, một con hắc xà to lớn, đang ngẩng đầu lên, hùng hổ mà phun cái lưỡi dài.

Thược Dược sợ nhất là rắn, hiện giờ lại có một con rắn độc khủng bố như thế ở bên chân nàng, đầu óc liền trống rỗng, cũng bất chấp lời cảnh cáo của mập mạp, hét lên một tiếng, liền lùi về sau. Không ngờ, chân giẫm phải khoảng không, cả người ngã về phía sau.

Cả người Thược Dược giống như một quả cầu tuyết lăn xuống sơn cốc, nếu không phải có một thân cây ngăn trở thân thể nàng tiếp tục rơi xuống, Thược Dược cũng không biết nàng còn có mệnh để trở về hay không.

Cả người Thược Dược đầy bùn đất cùng vết thương chồng chất, nhờ mập mạp đỡ, khi đi qua dòng suối nhỏ, Thược Dược nói mập mạp buông mình ra, cố ý đi rửa mặt, sửa sang lại dung nhan một chút. Nếu để Mạc Thần nhìn thấy bộ dạng quỷ dị này của nàng, sẽ ném nàng ra ngoài mất.

Về đến nhà, Mạc Thần đang đảo dược, còn A Hoa thì đang nằm ở chỗ cách Mạc Thần không xa.

A Hoa vừa thấy Thược Dược, liền quên mất chuyện tối hôm qua Thược Dược dùng sức nắm móng vuốt của nó, nhanh chóng nhào tới, ở bên chân Thược Dược dùng sức cọ.

Mạc Thần nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhàn nhạt mà nhìn Thược Dược liếc mắt một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục đảo dược.

“Phu quân, thực xin lỗi, hôm nay không có thảo dược.” Thược Dược chịu đựng mắt cá chân đau nhức, đi tới trước mặt Mạc Thần.

Mạc Thần không nhẹ không nặng mà đảo dược, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi cả ngày ở bên ngoài bận việc gì.”

Giọng điệu của hắn rõ ràng là trách cứ, có lẽ là bởi vì bị thương, Thược Dược tự cho là ngày thường đã luyện đến đao thương bất nhập, hiện tại trong lòng lại yếu ớt đến phát đau.

Trong lòng Thược Dược dâng lên một cổ ủy khuất, hắn luôn là đối với nàng không kiên nhẫn, không tín nhiệm, không để bụng,

Thược Dược cắn chặt môi, hung hăng đem thảo dược của Mạc Thần quét rơi xuống đất.