Cô là linh trù, cho dù ở đâu thì trong lòng luôn muốn phát triển tài nấu nướng. Lúc trước khi ở đại lục tu tiên đều dùng linh tài, nguyên liệu nấu ăn được linh khí thấm vào, thơm ngọt ngon miệng, không cần phải lo lắng về mùi vị tanh tưởi, cô nấu ăn chỉ suy nghĩ phải làm sao khóa linh khí lại. Nhưng ở lục địa này thì khác, cô vô cùng hứng thú với việc khử mùi tanh, cũng hứng thú với thức ăn mà Hắc Oa đưa đến vào hôm nay.
Cô muốn đi xem thử ở nơi này hương liệu như thế nào, xem thử sau khi kết hợp hương liệu và nguyên liệu nấu ăn sẽ ra sao.
Mà muốn làm những điều này thì phải cần thân thể cường tráng!
Đường Thanh Thanh làm được nhưng Hắc Oa lại ngồi không yên, cậu bé thích chạy khắp núi đồi, dẫn theo bọn trẻ trong làng lên núi chơi. Mặc dù buổi sáng trưởng thôn nhấn mạnh mấy hôm nay tất cả mọi người không được lên núi, nhưng trong làng còn có rất nhiều chỗ chơi.
"Chị Thanh Thanh, chị không ra ngoài chơi cùng em sao?" Hắc Oa hỏi lần nữa.
Đường Thanh Thanh cười từ chối lần nữa: "Không được, chị vừa khỏe lại, sáng nay lên núi một chuyến đã cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một phen. Chờ mấy hôm nữa chị khỏe lại sẽ cùng em đi chơi nha."
Sáng nay khi đi lên núi đều dựa vào viên linh khí, nhưng số lượng viên linh khí có hạn. Ở thế giới này linh khí mỏng manh, vốn không thể ngưng tụ, Đường Thanh Thanh không nỡ dùng linh khí ít ỏi để đi ra ngoài chơi.
Hắc Oa ủ rũ, cậu bé cảm thấy chị Thanh Thanh không thể ra ngoài càng đáng thương hơn, vì thể an ủi: "Em nghe bà nội nói mấy hôm nữa trên trấn có họp chợ, đến lúc đó em tìm chị, chúng ta cùng đi nhé!"
"Được, vậy mấy hôm nay chị cố gắng điều dưỡng thân thể cho khỏe hơn." Đã muốn đi ra ngoài, nơi họp chợ là kia nơi rất tốt, Đường Thanh Thanh vội đồng ý.
Họp chợ trên thị trấn là do là công xã thống nhất tổ chức, từ giữa tháng tư đến tháng mười mỗi tháng một lần, mấy đại đội xung quanh đều có thể tham dự, đồ vật giao dịch là sản phẩm của mấy đại đội xung quanh.
Mỗi khi họp chợ, trong thôn sẽ cho nghỉ một ngày để mọi người đều có thể đi dạo chơi, tùy tiện trao đổi thứ cần thiết trong nhà.
Đường Thanh Thanh biết chuyện này dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, nhưng từ sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời, cô ấy vẫn luôn ở trong nhà giữ đạo hiếu, còn chưa đi ra sân được mấy lần, càng không nói đến chuyện đi họp chợ trong trấn.
Chính vì không biết nên Đường Thanh Thanh vô cùng tò mò.
Sau khi Hắc Oa đi, cô thu dọn đồ đạc trong nhà, đóng cửa lại, vội vào trạng thái tu luyện.
Mà lúc này, ở quân doanh cách xa ngàn dặm, một thanh niên mặt đen đã tỉnh lại trong bệnh viện.
Chu Lục Hàn vừa tỉnh dậy, ngoại trừ báo cáo nhiệm vụ, anh đang hỏi thăm lá thư trước khi mình đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này của anh khá nguy hiểm, trước khi đi không thể về để chuẩn bị, vì thế trước đó anh cố ý để lại một bức thư cho vợ sắp cưới đã lâu không gặp.
Trước kia khi làm nhiệm vụ anh cũng ghi lại di thư, nhưng anh chỉ tùy tiện viết, dù sao anh là hạt giống số một trong quân doanh, anh chưa từng nghĩ mình không về được.
Song, lần này anh không tự tin...
Cha mẹ của Chu Lục Hàn đã mất, chị đã lấy chồng, chỉ có vợ sắp cưới ở nhà khiến anh không buông bỏ được.
Nghe nói mẹ của cô gái kia đã qua đời, bây giờ một mình sống ở quê. Nếu anh xảy ra chuyện lại không ai nói với cô, vậy chẳng phải sẽ khiến người ta ngây ngốc chờ đợi sao.
Chu Lục Hàn cảm thấy mình không thể làm chuyện không có đạo nghĩa như thế được.
Cho nên lần này trước khi làm nhiệm vụ, anh viết một phong thư gửi đi, dặn là nếu như lần này anh làm nhiệm vụ không trở lại thì giúp gửi lá thư này theo địa chỉ ghi sẵn.
Nhưng... Anh trở về, mà thư cũng đã đưa đi.
Chu Lục Hàn gặp nạn không chết nằm trên giường bệnh, cả người nằm một chỗ như củ cải trắng đã mất nước, nhăn nhúm lại.
"Rốt cuộc cậu nghĩ sao vậy hả, cậu nói xem, viết thư xong không thể tìm người đáng tin bảo quản à? Nhất định phải đưa đến bưu cục, ở nơi đó có nhiều thư cần xử lý như thế, có chắc cậu dặn thế nào người ta làm thế đó không?" Đồng đội Lý Mẫn Tư bị treo tay, ngồi cạnh giường chế giễu anh.
Chu Lục Hàn cũng biết mình không thể trách chỗ gửi thư, nhưng mà: "Bọn họ không thể xác nhận trước xem tôi còn sống hay không sao?"