Càng về sau, khi Tô Thanh Vũ tiếp tục biểu diễn, những âm thanh không hòa hợp xuất hiện ngày càng nhiều. Tuy nhiên đối với những người không am hiểu âm nhạc, các lỗi này dường như không ảnh hưởng đến sự trọn vẹn của bản nhạc. Cả khúc nhạc vẫn giữ được sự thanh thoát, bay bổng.
Tô Viên Viên nhận thấy Tuyên vương càng nghe càng khó chịu, đôi lông mày nhíu chặt. Hắn không ngừng nhìn về phía Vương Hoàng hậu, như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.
Cuối cùng, khi Tô Thanh Vũ khẽ gảy một âm ngân vang, khép lại buổi biểu diễn, cả đại điện đắm chìm trong dư âm. Mọi người như bị mê hoặc, một lúc sau mới tỉnh táo trở lại.
Hoài vương là người đầu tiên phá vỡ không khí tĩnh lặng, lớn tiếng khen ngợi:
“Hay quá! Không hổ danh là tài nữ số một của Thịnh Kinh. Bản nhạc này quả thực thanh thoát, mới lạ khiến người nghe như được mở mang tầm mắt. Mẫu hậu, nhi thần cho rằng, đây chính là món quà sinh nhật xuất sắc nhất hôm nay!”
Vương hoàng hậu cũng rất hài lòng, khẽ gật đầu một cái, đáp:
“Bản nhạc này quả thật tinh tế và dễ chịu. Khiến bổn cung cảm thấy vô cùng thư thái. Bệ hạ, ngài thấy sao?”
Hoàng đế mỉm cười, điềm đạm nói: “Hoàng hậu thích là tốt rồi.”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn xuống Tô Thanh Vũ, nụ cười trên môi thêm phần đắc ý. Bà hỏi:
“Tô Thanh Vũ, ngươi đã có công dâng lễ, xứng đáng được ban thưởng. Ngươi muốn bổn cung thưởng gì?”
Ở bàn tiệc, Mặc thị và Vệ Lâm Lăng trao đổi ánh mắt. Trong lòng họ đều nghĩ rằng Tô Thanh Vũ chắc chắn sẽ nhân cơ hội này xin Hoàng hậu xóa bỏ hình phạt trước đó.
Thật khó khăn lắm mới khiến ả phải chịu chút tổn thất, vậy mà lại để mọi chuyện quay ngược trở lại. Quả thực, nghĩ đến thôi đã khiến người ta muốn siết chặt nắm tay.
Tô Thanh Vũ cúi mình thật thấp, nhẹ nhàng đáp:
“Thần nữ được tham dự lễ mừng thọ của nương nương, lại còn có vinh hạnh được dâng nhạc, đó đã là phúc phận lớn nhất của thần nữ. Nương nương yêu thích bản nhạc của thần nữ, chính là ân điển cao quý nhất. Thần nữ chỉ mong nương nương thiên tuế vạn tuế, dung nhan trường tồn.”
Lời nói trôi chảy, khéo léo của Tô Thanh Vũ thực ra đã được tính toán từ trước.
Hiện tại, vị trí giảng dạy âm nhạc tại Quốc Tử Giám đang bỏ trống. Trước đây, vị trí này thuộc về Sơn Âm tiên sinh – nhạc sư tài hoa bậc nhất Đại Sở. Nhưng từ khi ông mất, chiếc ghế này vẫn chưa có ai thay thế.
Tô Thanh Vũ luôn khao khát vị trí này. Nàng ta tin rằng, với màn biểu diễn hôm nay, Hoàng hậu sẽ vui lòng phong nàng vào vị trí đó. Không những vậy, nàng ta còn hy vọng Hoàng hậu sẽ xóa bỏ hình phạt đã áp lên mình. Một mũi tên trúng hai đích, quả là lợi cả đôi đường.
Lời chúc “dung nhan trường tồn” khiến Hoàng hậu vui vẻ hơn, khóe miệng giãn ra:
“Miệng lưỡi thật khéo léo, biết cách làm người khác hài lòng. Bổn cung nhớ, ở Quốc Tử Giám...”
Nghe đến đây, Tuyên vương không thể kìm nén thêm nữa. Hắn đứng phắt dậy, rời bàn tiệc, bước đến trước mặt Hoàng hậu, cúi mình nói:
“Mẫu hậu, xin chậm lại. Xin hãy cho nhi thần hỏi Tô tiểu thư vài câu trước khi quyết định.”
Hoàng hậu biết Tuyên vương rất am hiểu âm nhạc nên chỉ nhướng mày, gật đầu:
“Được, cứ hỏi đi.”
Tuyên vương quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tô Thanh Vũ, hỏi:
“Tô tiểu thư, ta nhớ rằng ngươi từng nói bản nhạc này là do ngươi tự sáng tác sau một giấc mộng, đúng không?”
Tô Thanh Vũ thoáng sững người nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Tuyên vương nở nụ cười nhạt:
“Vậy thì tốt. Ta vừa nghe xong bản nhạc, phát hiện có một vài chỗ lạc nhịp, không phù hợp với toàn bộ giai điệu. Tô tiểu thư có thể biểu diễn lại một lần ngay tại đây được không?”
Lời nói bất ngờ khiến sắc mặt Tô Thanh Vũ đông cứng. Nàng ta không từ chối thẳng thừng mà ấp úng đáp:
“Điện hạ còn rất nhiều người đang chờ để dâng lễ. Nếu ta biểu diễn lại, e rằng sẽ làm lỡ thời gian của mọi người.”
Tuyên vương cười lạnh:
“Vậy thì không sao. Ta sẽ không làm mất thời gian của họ. Chỉ cần ngươi trả lời ta một câu thôi: Nếu ngươi là tác giả của bản nhạc, tại sao khi nhận ra những lỗi này trong lúc luyện tập, ngươi không sửa lại mà lại mang một bản nhạc chưa hoàn chỉnh để dâng tặng mẫu hậu?”
Câu hỏi của Tuyên vương khiến Tô Thanh Vũ như bị sét đánh ngang tai, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.