Giọng điệu lạnh băng của Tống Trừng Duẫn khiến Âu Dương Dực lập tức chạy ra ngoài, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, càng không dám hỏi thêm câu nào.
Dù sao, trong lòng anh đã mặc định rằng Cố Khải Ca sắp gặp xui xẻo lớn.
Tâm trạng thấp thỏm cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu khá lên.
Cố Khải Ca, cứ chờ đấy!
Âu Dương Dực vừa bước ra khỏi phòng thì tình cờ gặp Cố Khải Ca đang đi xuống lầu.
“Cố Khải Ca, anh Trừng Duẫn có chuyện tìm anh.”
Trong đầu vẫn còn cảm giác hả hê, Âu Dương Dực không kìm được mà hét to về phía Cố Khải Ca, giọng điệu không giấu nổi vẻ sung sướиɠ khi thấy người khác gặp họa.
Nếu không phải là người hiểu nội tình, có lẽ ai cũng nghĩ Âu Dương Dực rất nhiệt tình với Cố Khải Ca.
“Tống Trừng Duẫn cũng đến rồi à.”
Người nói câu này không phải là Cố Khải Ca, mà là Âu Dương Trạch – người vừa từ tốn xuất hiện.
“Tình hình của Hy Nhiên nghiêm trọng lắm à?”
Âu Dương Trạch nhíu mày hỏi, ánh mắt vô tình cố ý liếc qua Cố Khải Ca, nhưng không nhìn ra được bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt hắn.
“Anh.” Thấy Âu Dương Trạch, khí thế ngạo mạn của Âu Dương Dực lập tức yếu đi: “Anh Trừng Duẫn nói Hy Nhiên bị dị ứng với cồn, vừa rồi anh ấy đã làm cho Hy Nhiên nôn hết rượu trong dạ dày. Giờ em ấy ổn hơn nhiều rồi.”
Trước mặt Âu Dương Trạch, ngoại trừ một số chuyện không thể nói, bình thường Âu Dương Dực rất ít khi giấu giếm anh trai mình.
“Anh, anh định về à?”
Từ lúc Diệp Hy Nhiên bất tỉnh đến giờ, Âu Dương Dực không có thời gian để nghĩ xem Âu Dương Trạch và Cố Khải Ca đã làm gì. Giờ nhìn thấy dáng vẻ của anh trai, anh nghĩ chắc anh trai sắp rời đi. Nghĩ đến việc Âu Dương Trạch sẽ không qua đêm ở nhà Cố Khải Ca, tâm trạng vốn đã khá hơn của anh càng thêm rạng rỡ.
“Trước tiên đi xem Hy Nhiên, tiện thể chào Trừng Duẫn một tiếng.”
Dù không quá thân thiết với Diệp Hy Nhiên, nhưng với quan hệ giữa hai gia đình, xét cả về tình cảm lẫn đạo nghĩa, Âu Dương Trạch cũng không thể rời đi ngay lập tức.
Nhớ lại câu Âu Dương Dực vừa hét vào mặt Cố Khải Ca, Âu Dương Trạch quay sang nhìn hắn, mời: “Khải Ca, cùng đi nhé?”
Âu Dương Dực không hiểu ý tứ của anh trai, chỉ nghĩ rằng anh mình muốn Cố Khải Ca đi theo làm bạn.Tâm trạng hiếm hoi tốt khi đối diện Cố Khải Ca liền sụp đổ, vẻ không vui hiện rõ trên mặt, mặt mày cau có khiến ai cũng không dám lại gần.
“Tống Trừng Duẫn sao?”
Khóe môi cứng ngắc của Cố Khải Ca khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong quyến rũ nhưng lại chỉ khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Trong trí nhớ, Cố Khải Ca rất hiếm khi cười như vậy. Thật ra, suốt những năm qua, ngay cả biểu cảm của hắn cũng ít xuất hiện. Từng có lần Thôi Vân Thăng cười chế nhạo rằng hắn bị “liệt dây thần kinh mặt.”
Nhưng ngày xưa Cố Khải Ca không như vậy. Hắn từng cười rất rạng rỡ, cả người tràn đầy năng lượng tích cực. Ở bên hắn, ai cũng cảm nhận được luồng sinh khí ấy, giống như ánh mặt trời chói chang không ngừng chiếu sáng.
Nụ cười và sự ấm áp đó đã bị cướp đi trong một đêm, biến mất không để lại dấu vết. Chàng trai từng rực rỡ hơn cả mặt trời giờ đây đã hóa thành người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng, xa cách đến mức không ai có thể lại gần.
Sự thay đổi ấy, đều do một tay Diệp Hy Nhiên tạo nên.
Âu Dương Trạch nhớ đến biến cố năm xưa. Dù không rõ một số chi tiết nhỏ, nhưng những điều cần biết, anh ta đều đã hiểu rõ.
Anh ta và Diệp Hy Nhiên quen nhau từ nhỏ, nhưng vì tính cách lạnh lùng của Diệp Hy Nhiên, họ hầu như không có mấy tương tác. Dù vậy, vì Âu Dương Dực rất thích bám lấy Diệp Hy Nhiên, nên anh ta cũng có đôi chút hiểu biết về người này.
Trong ấn tượng của Âu Dương Trạch, Diệp Hy Nhiên là người trầm tĩnh, lạnh nhạt. Nhưng sự việc năm đó đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của anh ta về y.