Chỉ là trước khi rời đi, anh ta liếc nhìn nắp bồn cầu trắng muốt, trên đó lấp lánh vài giọt nước trong suốt.
Hương hoa hồng nồng đậm pha chút mùi nho dần lan tỏa từ trong gian buồng.
Tòa nhà có thang máy riêng dành cho tổng giám đốc. Giang Chi Dư ôm người từ thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.
Triệu Khâm nhận được cuộc gọi, lập tức chuẩn bị xe trước. Chiếc Maybach màu đen đậu ngay tại cửa thang máy.
Khi thấy cửa thang máy mở ra, Triệu Khâm vội vàng chào: “Giang tổng…”
Nhưng anh lập tức ngây người. Trong lòng Giang tổng của bọn họ, thế mà lại ôm một người!
Người đó còn quấn trên người chiếc áo vest thủ công cao cấp trị giá ba trăm nghìn của Giang tổng!
Triệu Khâm sững sờ, thầm nghĩ sáng nay lúc anh đưa Giang tổng đến đây rõ ràng chỉ có một mình, sao giờ lại thành hai người rồi?
Giang Chi Dự hờ hững ra lệnh: “Mở cửa.”
Triệu Khâm nhanh chóng chạy tới mở cửa xe, nhìn thấy Giang Chi Dư ném người trong lòng vào ghế sau, rồi chính mình cũng ngồi vào, lúc này mới vội vàng quay về ghế lái.
Từ gương chiếu hậu, Triệu Khâm thấy Giang Chi Dư kéo chiếc áo vest xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, ửng đỏ và ướt đẫm mồ hôi bên dưới.
Anh ta nhìn kỹ, suýt chút nữa làm rớt mắt ra ngoài.
“Giang tổng, đây… đây chẳng phải là tiểu thiếu gia của Lăng gia sao? Người đã đính hôn với nhị phòng, hôn lễ với tổng giám đốc Thịnh Dịch cũng sắp diễn ra rồi...”
Sau này còn phải gọi ngài một tiếng “chú nhỏ” nữa đó.
Chưa nói xong, ánh mắt lạnh lẽo từ gương chiếu hậu phóng tới khiến anh ta sợ đến mức không dám mở miệng thêm.
Giang Chi Dư nghiêng đầu nhìn Omega nhỏ hỗn loạn trước mặt. Chiếc cà vạt đen trên người cậu đã ướt đẫm hơn một nửa. Hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy mép cà vạt, chậm rãi kéo ra.
Nghe thấy Omega nhỏ phát ra vài tiếng rêи ɾỉ yếu ớt do bị cọ xát vào môi, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, cười lạnh một tiếng.
“Xuống xe.”
Triệu Khâm lập tức nghe lời, vội vã bước xuống xe.
Cửa xe vừa đóng lại, Giang Chi Dư liền giơ tay xé miếng dán ngăn cách trên gáy Omega nhỏ.
Mùi hương hoa hồng nồng đậm pha chút hương nho ngay lập tức tràn ngập khắp xe, một mùi hương ngọt ngào quyến rũ đến mức khiến người ta không kiềm chế được mà muốn chạm vào. Như thể muốn bóc lớp vỏ tím lấp lánh của trái nho để nếm thử phần thịt quả mọng nước, tươi ngon bên trong.
Liệu có phải chỉ cần cắn một miếng, sẽ cảm nhận được mùi hương hoa ẩn sâu trong quả nho ấy?
Tin tức tố Omega nồng đậm đến mức này đủ khiến bất kỳ alpha nào thiếu kiên nhẫn cũng phải mê muội. Nhưng Giang Chi Dư chỉ hít vào, nét mặt không hề thay đổi.
Xe có khả năng cách âm rất tốt, không lo tin tức tố Omega sẽ lan ra ngoài.
Omega nhỏ yếu ớt ngã dựa vào cửa sổ xe, cả người ướt đẫm tỏa ra hương thơm. Cậu như sắp bị dày vò đến cực hạn, ngay cả hơi thở cũng dần yếu đi.
Tình trạng này đối với một Omega là rất nguy hiểm. Nếu không được an ủi kịp thời, có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.
Giang Chi Dư lấy từ trong xe ra một ống tiêm thuốc ức chế. Đây là loại thuốc có tác dụng mạnh, được thiết kế đặc biệt cho enigma, liều lượng cũng cao hơn so với thuốc ức chế thông thường.
Hắn đẩy hết không khí trong ống tiêm ra ngoài, định tiêm cho Lăng Nhiên một phần ba liều lượng trước.
Nhưng khi kéo tay áo sơ mi của Lăng Nhiên lên đến khuỷu tay, hắn phát hiện cánh tay trắng nõn yếu ớt của cậu chi chít những dấu vết của kim tiêm.
Vết mới nhất có vẻ vừa được tiêm vào ngày hôm qua, vùng xung quanh vẫn còn hơi ửng đỏ.
Hắn dừng lại, không tiêm thuốc.
Không ngờ Omega nhỏ này đã tiêm nhiều thuốc ức chế đến vậy. Liệu có phải cậu đã lệ thuộc vào thuốc, chỉ có thể dựa vào chúng để duy trì lý trí trong thời gian ngắn?
Sau vài giây cân nhắc, Giang Chi Dự thu ống thuốc lại.
Nếu làm hỏng người này, hắn không cách nào ăn nói với Lăng gia và Thịnh Dịch.
Hắn đỡ Omega nhỏ tựa vào vai mình, chỉ cần một tay là có thể dễ dàng ôm lấy vòng eo mềm mại, mảnh khảnh của cậu.
Sau đó, hắn giơ tay, khẽ gỡ miếng dán ngăn cách trên gáy mình, để hở một khe nhỏ.