"……" Giác La thị có vẻ có chút khó xử, nghe lão thái thái thúc giục nàng mới chần chờ nói, "Lão gia tự tin suy đoán, Cửu a ca là nhìn trúng Ninh Sở Khắc nhà chúng ta, lão gia chuẩn bị từ từ xem, nếu thật là như vậy, lão gia chuẩn bị tiến cung đi hỏi Hoàng Thượng cầu ân điển……"
Tất cả mọi người trong phòng cảm giác chính mình đang gặp ảo giác, lão thái thái nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, đen mặt hỏi: "Rốt cuộc ai cho hắn tự tin này?"
Dận Đường cũng muốn gật đầu.
Không sai! Lão thái thái này nói đúng! Rốt cuộc ai cho hắn ta tự tin?
Không chờ hắn tăng độ hảo cảm, lão thái thái lại nói: "Dù Cửu a ca luận xuất thân không bằng Thái Tử, luận tài học không bằng tam bối lặc, luận võ công không bằng đại bối lặc, luận nhân phẩm không bằng Tứ bối lặc, luận danh tiếng không bằng Bát a ca……nhưng hắn dù sao đường đường cũng là hoàng tử! Dù không có tiền đồ thì không phải tùy tiện ai cũng có thể trèo cao nổi! Người ta dù cho suốt ngày ăn no chờ chết, tùy tiện cũng có thể được thăng làm bối lặc, thăng làm quận vương, vận khí tốt hơn một chút còn có thể vớt được chức thân vương!"
Dận Đường tức đến muốn nổ mạnh tại chỗ!
Đậu má nha!
Hắn coi như biết, Sùng Lễ ghét bỏ hắn là do đâu, đều là bởi vì thượng bất chính hạ tắc loạn!
Lão thái thái này nói chuyện thật quá khó nghe, giống như miệng phun đầy phân!
Không thể nhịn được nữa vậy không cần phải nhẫn, Dận Đường âm trắc trắc nhắc nhở: "Vọng nghị thiên gia cũng không biết là tội danh gì, đại bá không phải làm quan ở Hàn Lâm Viện sao, sau này để đại bá đến nói."
Ánh mắt lão thái thái nghiêm khắc: "Trưởng bối nói chuyện đến phiên ngươi xen mồm sao?"
"Bà ơi, bà còn chưa có nhìn ra được sao? Đường muội là không thích nghe bà nói Cửu a ca như vậy, theo cháu thấy, chẳng lẽ là lưỡng tình tương duyệt." Nói chuyện chính là Tát Y Kham, đúng là khanh khách đợi tuyển tú của đại phòng bên kia, ngạch nương nàng - Đồng Giai thị cũng hùa theo nói, "Như vậy thực tốt! Ta liền chờ hưởng phúc của chất nữ!"
Lão thái thái nghe xong hừ lạnh một tiếng: "Hưởng phúc của nàng? Còn không bằng trông chờ Tát Y Kham, Tát Y Kham chúng ta bộ dáng tốt, tính tình tốt, tri thư đạt lý, tự nhiên hào phóng, ai nhìn không thích chứ?"
Tát Y Kham bị điểm danh xấu hổ đến mặt đều đỏ, lão thái thái vẫn còn nói tiếp: "Nếu Tát Y Kham của chúng ta có thể hầu hạ Thái Tử thì thực tốt."
Dận Đường liền không hiểu, toàn gia sao có thể tự tin như thế?
Cái gì tiến cung làm nương nương, cái gì hầu hạ Thái Tử…… Các nàng thật là lời gì cũng đều dám nói.
Vây ở một chỗ làm mộng tưởng hão huyền cũng thôi đi, còn dám cùng nhau tụ tập ghét bỏ hắn?
Dận Đường có thể bảo đảm, nửa năm sau này lão thái thái chắc chắn sẽ là giỏ tre múc nước, công dã tràng, con gái đại phòng không quan tâm phương diện gì đều kém xa Ninh Sở Khắc, ai có thể nhìn trúng nàng ta được? Dù cho bất hạnh thực sự có huynh đệ mắt bị mù, vậy cũng khá tốt, con gái tiểu quan ngũ phẩm làm khanh khách cũng ngại quá cao, muốn thu thập nàng còn cần phải lao lực sao?
Lấy ơn báo oán - loại phẩm cách cao quý này Dận Đường từ trước đến nay đều chưa từng có.
Lão thái thái này thực hay!
Bà có bản lĩnh công nhiên ghét bỏ Cửu a ca, tốt nhất cũng nên có bản lĩnh gánh vác hậu quả, đừng sợ hãi quá nhanh.
Nói xong đại phòng, các nàng lại nhắc tới tam cô nương phủ Đề Đốc, cũng chính là con gái do Cao di nương sinh cho Sùng Lễ, tên là Tố Nguyệt. Nói đến cũng khéo, nàng và Ninh Sở Khắc cũng bằng tuổi nhau.