Xác định được mục tiêu, người ta sẽ có phương hướng.
Nhưng bây giờ đã 11 giờ đêm, cậu nên offline nghỉ ngơi.
Từ khi bị thương ở tay, Diệp Thu Bạch hiểu rõ mọi việc không thể quá sức.
Nếu cứ dựa vào cơ thể còn trẻ mà thức khuya, sau này sẽ phải chịu khổ.
Offline khỏi game, Diệp Thu Bạch mở mắt ra, đập vào mắt là đồ nội thất mang phong cách kim loại công nghệ.
—— Tiếc thật, lần này vẫn không thể xuyên không trở về.
Diệp Thu Bạch thở dài, chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng vụt tắt.
“Xoẹt——!”
Chưa kịp để Diệp Thu Bạch tiếp tục chán nản, một vật nhỏ tròn vo đã di chuyển đến bên chân cậu.
“Chủ nhân.” Nó ngây ngô gọi Diệp Thu Bạch một tiếng.
“Sao thế?”
Nhìn con robot gia chính nhỏ bé bên cạnh, ánh mắt Diệp Thu Bạch dịu dàng hẳn.
Vật nhỏ không trả lời ngay, nó xoay người, tự động mở lớp vỏ phía sau, để lộ các mạch điện bên trong.
Sau đó, giọng nói điện tử đều đều của nó mới vang lên:
“Nhà hết tiền rồi, chủ nhân có thể tháo pin dự phòng của em ra, như vậy có thể tiết kiệm điện. Tiết kiệm điện là tiết kiệm tiền.”
“……”
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch sững người.
Từ khi tiếp nhận thân phận pháo hôi nợ nần chồng chất này, tâm trạng cậu chưa bao giờ tốt.
Một là khoản nợ khổng lồ, hai là sự cô đơn đến từ thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nhưng giờ đây, có một robot thông minh ở bên cạnh, cùng cậu nghĩ cách xoay sở khi hết tiền.
Cảm giác kì lạ này khiến Diệp Thu Bạch có chút xúc động, trong lòng dâng lên một cảm giác thuộc về.
Cậu đưa tay xoa đầu vật nhỏ, “Yên tâm, nhà có tiền rồi. Không chỉ không cần tháo pin dự phòng của cậu, mà còn có thể bật hệ thống báo thức sức khỏe cho cậu nữa.”
Nghe vậy, vật nhỏ lắp lại lớp vỏ, xoay người, trên đầu tròn vo hiện lên biểu tượng cảm xúc vui vẻ:
“Nhà lại có tiền rồi! Vui quá!”
“Hệ thống báo thức sức khỏe đã bật, em có thể gọi chủ nhân offline nghỉ ngơi đúng giờ rồi!”
Bị cảm xúc vui vẻ của nó lây sang, Diệp Thu Bạch gật đầu, “Ừ.”
“Mà, tên của cậu…?”
Vật nhỏ cúi đầu, “Chủ nhân chưa đặt tên cho em, tên xuất xưởng của em là robot gia chính nhỏ X-XXS1003.”
“Vậy sau này gọi cậu là Viên Viên.”
Trên người robot nhỏ có rất nhiều bộ phận thiết kế hình tròn, đúng như tên gọi.
“Được ạ! Viên Viên có tên rồi.”
Viên Viên rất vui, nó xoay quanh Diệp Thu Bạch hai vòng, tiếng bánh xe lăn trên sàn kim loại nghe thật vui tai.
Diệp Thu Bạch bật cười, để nó tự do hoạt động, còn mình thì lấy ID lên mạng, tìm hiểu các thông tin liên quan đến game Thần Tích.
Cậu chưa hiểu rõ về Thần Tích lắm, cần phải tiếp nhận rất nhiều thông tin về trò chơi và bối cảnh.
Nhưng hôm nay đã muộn rồi.
Diệp Thu Bạch quyết định trước tiên tổng hợp các từ khóa quan trọng, dự định sáng mai sẽ xem.
Đợi Diệp Thu Bạch làm xong việc, tắt đèn thông minh, căn phòng chìm vào bóng tối quen thuộc, cậu lại không nhịn được mà ngẩn người.
“Chủ nhân, ngủ ngon.” Từ góc phòng, giọng nói của robot nhỏ đang tự cắm sạc vang lên.
Diệp Thu Bạch điều chỉnh lại nhịp thở, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Viên Viên, ngủ ngon.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Diệp Thu Bạch: Đây là nhà mới và cuộc sống mới của mình.
Viên Viên (chế độ báo thức): Được ạ, ngày mai có thể gọi chủ nhân thức dậy.
Chương 5: Tôi có thể giúp
Ngày hôm sau, trời sáng.
Diệp Thu Bạch tỉnh giấc trong tiếng va chạm kim loại leng keng, mắt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, bên tai vang lên giọng nói điện tử quen thuộc.
“Chủ nhân, chào buổi sáng, đến giờ dậy rồi.”
Diệp Thu Bạch đã qua cái tuổi thích ngủ nướng, sau khi được gọi dậy, cậu ngồi thẳng dậy trên giường, chờ cơ thể tỉnh táo lại.
“Chào buổi sáng, mấy giờ rồi?”
“8 giờ rồi, đến giờ dậy ăn sáng.” Một tấm thẻ ID được đưa đến tay Diệp Thu Bạch.
“Tít!”
Quẹt thẻ, mua cơm.
“Bạn đã mua thành công một phần dinh dưỡng giá 10 sao tệ, dự kiến ba phút sau sẽ giao đến, xin chú ý nhận hàng.”
Tuy Viên Viên là robot gia chính, nhưng nó không có chức năng nấu nướng, nhà sản xuất cũng sẽ không giữ lại chức năng này.
Bởi vì thời đại toàn tức đã đến, thức ăn được mô phỏng trên Tinh Võng có thể đáp ứng mọi vị giác của con người, lại không gây thêm gánh nặng cho cơ thể, ăn món ngon trên Tinh Võng đã trở thành xu hướng chủ đạo.
Còn trong đời thực, thức ăn không còn phân biệt nữa, tất cả nguyên liệu đều được chiết xuất trực tiếp thành dinh dưỡng, do nhà máy thực phẩm chế biến thống nhất thành suất ăn dinh dưỡng, tiện lợi cho việc mua bán.
Cứ như thể Tinh Võng mới là cuộc sống của con người, hiện thực chỉ là để duy trì sự sống.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Diệp Thu Bạch.
Ở hiện thực cũng có thể mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng vì lý do bảo quản và vận chuyển nên giá nguyên liệu đắt hơn suất ăn dinh dưỡng.
Nhưng điều quan trọng không phải là giá cả —— Tiền có thể kiếm được, nhưng Diệp Thu Bạch không biết nấu ăn, chính là không biết nấu ăn…