Thứ Hai.
Chưa đợi chuông báo thức kêu, đồng hồ sinh học của Tần Yên Nhiễm đã đánh thức cô dậy.
Đứng trước gương thay quần áo, vừa thay xong thì chuông báo thức kêu. Cô tắt chuông, đi đánh răng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi xuống tầng ăn sáng.
Sau đó, cô đi tàu điện đến công ty. Ngồi xuống bàn làm việc, ánh mắt cô theo thói quen nhìn về phía bàn góc trái phía trước.
Không kể cô đi làm sớm đến mức nào, chỉ cần ngẩng đầu, lúc nào cô cũng thấy Diệp Thanh Hứa. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy, trong lòng cô như được trấn an lạ kỳ.
Diệp Thanh Hứa phát hiện ánh mắt của cô, dừng tay, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Tần Yên Nhiễm khẽ cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Diệp Thanh Hứa gật đầu: “Bản thiết kế nhân vật gửi tôi trước khi tan làm nhé.”
Tần Yên Nhiễm: “...”
Cô gật đầu, bất lực.
Nhân vật cô phải thiết kế là một vai phụ quan trọng trong game. Nếu là hồi cô mới vào làm, cô chắc chắn không bao giờ được giao cho những nhân vật như thế này, chỉ toàn làm các NPC vô danh.
Còn mười phút nữa mới đến giờ làm, Tần Yên Nhiễm đi đến phòng trà, rót một cốc nước, quay lại thì thấy Diệp Thanh Hứa lại đang tập trung làm việc.
Làm thêm thì lương cũng chẳng tăng, vậy mà Diệp Thanh Hứa lúc nào cũng như muốn dành trọn 24 giờ mỗi ngày cho công việc. Toàn công ty đều biết cô ấy yêu thích game đến mức nào.
Tần Yên Nhiễm uống một ngụm nước, hít sâu, buộc bản thân tập trung vào công việc.
Trong đầu cô đã có ý tưởng phác thảo ban đầu cho nhân vật. Cô mở máy tính, kết nối bút cảm ứng, bắt đầu vẽ trên phần mềm.
Thời gian trôi qua từng chút một. Không biết từ lúc nào, buổi sáng đã kết thúc.
Tần Yên Nhiễm cảm thấy hơi mệt, ăn trưa xong quay lại, vẫn thấy Diệp Thanh Hứa đang cắm cúi làm việc.
Trong đầu cô không khỏi nghĩ... Chẳng lẽ trong đầu cô ấy chỉ có công việc thôi sao?
Cô lục túi xách, lấy ra một chiếc bánh mì nhỏ.
Tần Yên Nhiễm cố gắng tỏ vẻ thản nhiên, đi tới bàn của Diệp Thanh Hứa, đặt chiếc bánh lên bàn như thể đang vứt rác.
Diệp Thanh Hứa ngẩng lên nhìn cô.
Cô quay mặt đi: “Tôi ăn không hết, sắp hết hạn rồi. Nếu cô đau dạ dày phải nằm viện, công việc của nhóm chúng ta chẳng phải sẽ nặng hơn rất nhiều sao?”
Diệp Thanh Hứa xé bao bì, cắn một miếng bánh ngọt mềm, bình thản nói: “Cảm ơn.”
Tần Yên Nhiễm thấy chị ăn, trái tim đang treo lơ lửng cũng nhẹ bớt phần nào, cô lại bổ sung: “Không phải lúc nào tôi cũng có đồ ăn sắp hết hạn đâu.”
Diệp Thanh Hứa nhanh chóng ăn hết chiếc bánh: “Nhưng lần nào cô cũng đưa tôi.”
Mặt Tần Yên Nhiễm nóng bừng: “Lần sau không có nữa đâu.”
Diệp Thanh Hứa gật đầu, tiếp tục cúi xuống làm việc.
Chiếc bánh vừa rồi quá nhỏ, Tần Yên Nhiễm sợ Diệp Thanh Hứa chưa đủ no, lại quay về bàn mình lấy thêm vài chiếc.
Lát sau, trên bàn của Diệp Thanh Hứa lại xuất hiện thêm vài chiếc bánh mì nhỏ.
“Không phải cô bảo là hết rồi sao?” Diệp Thanh Hứa nghiêng đầu hỏi, ánh mắt dừng lại trên tay Tần Yên Nhiễm.
Tần Yên Nhiễm sợ cô hiểu lầm, vội vàng đáp: “Đều là sắp hết hạn rồi.”
Nghe vậy, Diệp Thanh Hứa không buồn nhìn hạn sử dụng trên bao bì, trực tiếp xé ra, ăn một miếng, rồi uống một ngụm nước trước khi tiếp tục ăn thêm cái thứ hai.
Tần Yên Nhiễm nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, đôi má phồng lên vì đồ ăn, tạo nên một vẻ đáng yêu khó cưỡng, khác xa vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cô ngẩn người, không hề nhận ra ánh mắt mình đã dừng lại quá lâu, đến mức khi Diệp Thanh Hứa quay qua nhìn, cô mới giật mình chuyển hướng.
Diệp Thanh Hứa nhàn nhạt nói: “Sau này đồ ăn sắp hết hạn, cô cứ đưa tôi.”
Tần Yên Nhiễm sững người. Cô ấy có biết mình đang nói gì không? Đây là đặc quyền chỉ bạn gái mới có được mà.
...
Sáu giờ tan làm, năm giờ, Tần Yên Nhiễm đã in bản thiết kế và mang đến cho Diệp Thanh Hứa duyệt.
Diệp Thanh Hứa nhận lấy, ánh mắt tập trung vào từng chi tiết.
Tần Yên Nhiễm đứng bên cạnh, cảm thấy hơi hồi hộp. Dù sao cô cũng là người được Diệp Thanh Hứa dẫn dắt từ những ngày đầu, giờ lại có cảm giác giống như học trò nộp bài cho giáo viên kiểm tra.
Diệp Thanh Hứa giơ tay ra hiệu.
Tần Yên Nhiễm cúi người xuống gần hơn để nghe, hương thơm thanh nhã từ cô ấy phả vào, khiến tim cô bất giác đập loạn nhịp.
“Bản thiết kế ổn rồi, nhưng có thể tinh chỉnh thêm một chút. Phần trang phục nên thêm những phụ kiện nhỏ để làm nổi bật cá tính nhân vật...”
Tần Yên Nhiễm chăm chú lắng nghe, thầm nghĩ lát nữa sẽ sửa lại.
Diệp Thanh Hứa gật đầu: “Tổng thể không tệ. Chỉnh sửa xong là được.”
Tần Yên Nhiễm gật đầu.
Diệp Thanh Hứa quay qua nhìn cô, giọng vẫn trầm ổn: “Cô nghe rõ hết chưa?”
Tần Yên Nhiễm gật đầu, nhưng tâm trí đã rối bời.
Môi Diệp Thanh Hứa vừa vô tình lướt qua má cô, mang theo hương vị ngọt ngào mơ hồ. Cả người cô như đông cứng, trái tim đang đập thình thịch bỗng chốc ngừng lại.