Dược Sư Phế Vật: Cuồng Đế Bá Sủng Tiểu Dược Phi

Chương 28: Khởi linh chi (1)

Tam Sắc Cao là một loại bánh do An Nhiên tự sáng tạo ra, cũng được coi là một món ăn vặt để gϊếŧ thời gian. Được làm từ lá thông, hoa thất lê, và một loại quả kỳ dị chỉ có ở đại lục Tú Nguyên.

Bề ngoài hình chữ nhật, các góc cạnh vuông vức, kết cấu mềm mịn như ngọc, hương vị thơm ngon và mềm mại, tan chảy nơi đầu lưỡi.

Nếu cắn một ngụm, bên trong sẽ hiện ra ba màu sắc: xanh ngọc, vàng nhạt và đỏ lựu được phân bổ đều đặn, trông vô cùng bắt mắt.

Vì vậy được đặt tên là Tam Sắc Cao.

Để thuận tiện ăn, An Nhiên đã đặc biệt cắt bánh thành từng miếng nhỏ.

Nhớ lần đầu tiên làm món này, vốn dĩ là do nàng ngẫu hứng sáng tạo ra, nhưng không ngờ Tần Thiên Vũ - người chỉ thích ăn thịt lại ăn sạch cả một đĩa nhỏ Tam Sắc Cao.

Thậm chí ăn xong Tần Thiên Vũ còn không chút biểu cảm mà nói: “Lần sau làm tiếp đi.”

Kể từ đó nàng mới phát hiện ra hóa ra hắn còn có sở thích như vậy.

An Nhiên mang Tam Sắc Cao vừa làm xong lên bàn, một người một thú lập tức bước lại một cách rất tự giác. Bàn tay trắng nõn, các khớp ngón tay rõ ràng dẫn đầu cầm một miếng bánh bỏ vào miệng.

Phấn Đoàn đáng thương hề hề nhìn chằm chằm đĩa Tam Sắc Cao, không ngừng chảy nước miếng.

Tần Thiên Vũ liếc nhìn Phấn Đoàn đang nằm ở góc bàn mà chảy nước miếng, tùy tiện cầm lên một miếng bánh đưa tới trước mặt nó:

“Muốn ăn không?”

Nghe được lời này, mắt của Phấn Đoàn sáng lên, vội vàng gật đầu mạnh, hai vuốt nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng chạm vào miếng Tam Sắc Cao trông rất ngon. Khi được sự đồng ý của Tần Thiên Vũ, nó vội vàng cầm lấy, sợ rằng nếu chậm một chút sẽ bị Tần Thiên Vũ lấy lại.

An Nhiên ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng hài hước này. Không hiểu tại sao tiểu gia hỏa này vốn không sợ trời không sợ đất lại sợ Tần Thiên Vũ. Mặc dù đã ở chung thời gian dài như vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, cả người nó đều trở nên héo bẹp.

Tần Thiên Vũ ăn vài miếng rồi đẩy hết phần còn lại cho An Nhiên. Nhìn đĩa bánh trước mặt, An Nhiên hơi ngẩn người, có chút bối rối, bánh không ngon sao?

Tần Thiên Vũ quay mặt đi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tai hơi đỏ lên.

“Không muốn ăn nữa.”

Không muốn ăn nữa? Nghe thấy lời này An Nhiên cảm thấy mình chắc chắn đã nghe nhầm. Làm sao có thể chứ?

Trước đây nàng phải làm ba đĩa cho hắn mà vẫn không đủ ăn. Hôm nay chỉ ăn có chừng này, đánh chết nàng cũng không tin!

An Nhiên nghĩ nghĩ, rồi nhìn thấy biểu cảm hơi ngượng ngùng của Tần Thiên Vũ, không phải là muốn để lại cho nàng ăn đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, An Nhiên không khỏi mỉm cười.

Nàng lấy một miếng, rồi lại đẩy phần còn lại cho Tần Thiên Vũ đang tỏ ra ngượng ngùng.

“Đây là ta làm riêng cho ngươi, cho ta một chút thể diện được không?”

An Nhiên rõ ràng nhìn thấy tai của Tần Thiên Vũ đỏ lên nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Nhìn như sắp xuất huyết tới nơi vậy.

Nữ nhân ngu xuẩn này, lấy lòng rõ ràng như vậy ta còn có thể làm bộ không biết sao?

Tần Thiên Vũ mím môi: “Ừm.”

Sau đó không nói thêm gì nữa nhưng đã bắt đầu ăn. Tốc độ ăn tuy chậm rãi nhưng lại rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, đã ăn hết hơn phân nửa.

Phấn Đoàn chỉ có thể ngồi xổm một bên, cố gắng nhìn chằm chằm vào đĩa bánh nhỏ, nhìn đến mức muốn mỏi mắt.

An Nhiên nhìn thấy tâm trạng của Tần Thiên Vũ lúc này rất tốt, do dự một chút rồi nói.

“Ngày mai lão sư sẽ mang tất cả dược đồ đi khảo sát thực địa.”

Nghe được lời này, Tần Thiên Vũ liếc nhìn An Nhiên, thấy biểu cảm của nàng. Định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, tay cầm bánh ngừng lại.

“Đi mấy ngày?”

“Hai ngày.”

Tần Thiên Vũ không nói gì, không khí trên bàn ăn trở nên có chút yên lặng.

Cuối cùng, không biết trôi qua bao lâu, Tần Thiên Vũ nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:

“Đã biết.”

Tần Thiên Vũ nói lời này coi như đã đồng ý. An Nhiên vội vàng cười tủm tỉm nói:

“Chờ khi trở về, ta lại làm món này cho ngươi.”

Tần Thiên Vũ không nói gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cười sáng rực trước mắt, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được. Nhấp nhấp môi nói: “Ừm.”

Chờ cho đến khi Tần Thiên Vũ ăn xong, biết hắn cần tu luyện nên An Nhiên không quấy rầy hắn. Nàng quay về phòng, phía sau còn có Phấn Đoàn với khuôn mặt đầy oán khí.

Chưa kịp để An Nhiên làm gì, nàng đã nghe thấy một tiếng hừ của Phấn Đoàn.

An Nhiên quay đầu lại thấy Phấn Đoàn đi theo phía sau, miệng chu lên, đôi mắt đen như đá quý của nó đầy nước mắt. Nhìn qua giống như vừa trải qua một nỗi uất ức lớn.

An Nhiên nhìn vẻ mặt nhỏ của Phấn Đoàn, giả vờ không hiểu rõ, nhưng trong lòng lại biết rõ.

“Ôi chao, ai khi dễ Phấn Đoàn nhà chúng ta vậy?”

Nghe thấy lời của An Nhiên, Phấn Đoàn nghĩ đến việc mình chưa được ăn Tam Sắc Cao thì cảm thấy rất ủy khuất, không kìm được mà mắt đỏ lên.

Đều tại ngươi! Không làm bánh cho ta, chỉ làm cho tên đại phôi đản kia! Phấn Đoàn dùng ánh mắt lên án.

An Nhiên nhìn dáng vẻ nhỏ bé này của nó thật sự sắp khóc rồi, không trêu nó nữa, vội vàng lấy ra một đĩa khác dành riêng cho nó từ trong vòng cổ không gian.

“Đây, để riêng cho ngươi đó.”

Phấn Đoàn nhìn An Nhiên rồi lại nhìn bánh trong tay, chưa kịp phản ứng.

“Không ăn à? Vậy ta ăn đó.”

Nghe vậy, nó vội vàng đoạt lại. Lúc này tên tham ăn vô tâm vô phế là nó mới vui vẻ ra mặt. Cầm bánh ăn một cách thỏa mãn.

Khảo sát thực địa nói trắng ra thực chất là một cuộc kiểm tra. Không lâu nữa An Nhiên và các đồng học sẽ bắt đầu học những kiến thức dược học sâu hơn, lúc đó sẽ có những lão sư chuyên môn.

Ngày mai chính là lúc sư phụ chọn đồ đệ.

Cái này rất quan trọng, một sư phụ giỏi sẽ đóng vai trò rất lớn trong việc luyện dược.

Tư Đồ Linh thân là dược sư thiên tài hệ Hỏa, vốn dĩ rất được chú ý. Nàng ta hoàn toàn có thể không cần tham gia vào buổi khảo sát thực địa ngày mai. Nhưng có vẻ nàng ta cũng rất coi trọng buổi khảo sát này.

Tại một tiểu lâu được thiết kế tinh xảo, một nữ tử diện mạo tinh xảo và thanh thuần đang làm nũng trong lòng một nam nhân ôn tồn lễ độ, có vẻ như đang nói điều gì đó.

“Cẩn ca ca, ngày mai Linh nhi không thể ở cùng huynh được. Nếu Linh nhi nhớ huynh thì phải làm sao?”

Thanh âm dịu dàng thanh thúy của nữ tử vang lên, là Tư Đồ Linh. Vậy thì Cẩn ca ca mà nàng ta gọi chính là Cửu Thụy Cẩn.

Thanh âm ôn nhu của Cửu Thụy Cẩn vang lên: “Linh nhi ngoan, ngày mai rất quan trọng. Muội đã nhỡ kỹ những lời huynh nói chưa?”

Nghe được lời này Tư Đồ Linh không khỏi chu miệng, có chút tức giận bất bình:

“Nhớ kỹ, nhưng mà tại sao chứ? Dương An Nhiên rõ ràng chỉ có tư chất bình thường, sao lại muốn muội phải giúp nàng ta? Muội không muốn.”

Cửu Thụy Cẩn ôn nhu khuyên bảo:

“Linh nhi bây giờ còn nhỏ, sau này sẽ hiểu thôi. Muội chỉ cần nghe và làm theo những lời huynh nói là được.”

Tư Đồ Linh nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia tối tăm.

“Vâng.”

Rõ ràng là một nữ tử đáng yêu nhưng ánh mắt đầy tàn nhẫn của nàng ta lại khiến người khác phải rùng mình.

Dương An Nhiên, ngươi cũng đừng trách ta! Ai bảo ngươi luôn là người mà Cẩn ca ca không ngừng nghĩ đến chứ.

Trước đây Tư Đồ Linh luôn rất tự tin. Nàng ta là nữ nhi bảo bối của Tư Đồ gia, lại còn là một tu luyện giả hệ Hỏa. Thiên phú xuất sắc đã làm nàng ta từ nhỏ luôn lớn lên trong sự ngưỡng mộ và tôn sùng của người khác.

Nàng ta luôn tin rằng mình – Tư Đồ Linh mới là lựa chọn tốt nhất của Cẩn ca ca. Dù cho Dương An Nhiên ngu xuẩn kia có lớn lên cùng Cẩn ca ca thì đã sao chứ? Cuối cùng không phải vẫn chọn nàng ta đó sao!

Nhưng không biết hôm đó tại buổi đấu giá tiện nhân Dương An Nhiên đã nói gì với Cẩn ca ca, khiến huynh ấy quan tâm đến vậy. Thậm chí còn bắt nàng ta phải trợ giúp Dương An Nhiên.

Dương An Nhiên, ngươi cứ đợi đấy!