Đối với những người tỏ ra thiện ý, An Nhiên cũng ngại từ chối.
“Ta là Dương An Nhiên, là dược sư.”
“Dược sư à, không tồi nha.”
“À ... Cũng tạm thôi.”
Hai người trò chuyện qua lại, bất tri bất giác đã trôi qua thật lâu.
Phấn Đoàn trong lòng An Nhiên có chút giận dữ. Xú An Nhiên, còn không chịu về nhà. Nó không quá thích người này, nhưng không biết tại sao. Nếu để Phấn Đoàn lựa chọn, nó thà ở cùng Tần Thiên Vũ còn hơn.
Sau một buổi chiều nhẹ nhàng, An Nhiên ôm Phấn Đoàn vội vàng chạy về nhà. Trên đường trở về, An Nhiên liên tục đánh vào đầu mình, sao nàng lại có thể quên mất chứ? Tối nay có yến hội tân sinh, chắc là Tần Thiên Vũ đang đợi mình ở nhà. Chiều nay nàng chỉ lo đọc sách ở Tàng Thư Các, không ngờ lại quên mất!
Vội vàng mở cửa, An Nhiên nhìn thấy Tần Thiên Vũ đang ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút khó chịu. An Nhiên tự biết mình đuối lý, cúi đầu héo héo bước vào, ngậm ngùi chờ bị giáo huấn.
Tần Thiên Vũ thấy An Nhiên trở về, sắc mặt dịu đi một chút. Khí lạnh xung quanh cũng tan đi nhiều. Tuy nhiên, giọng điệu lại mang theo cảm xúc mà người khác không thể hiểu được.
“Còn biết về nhà sao?”
Nghe giọng điệu của Tần Thiên Vũ, An Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như hắn không giận.
Mấy tháng qua, An Nhiên cũng gần như hiểu rõ tính cách của Tần Thiên Vũ, quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bắt đầu. Nàng biết là hắn là đang đợi mình giải thích lý do tại sao về trễ.
An Nhiên nghĩ nghĩ, chắc chắn không thể nói thật rồi. Cũng không thể nói rằng chiều nay gặp một sư ca, cùng người ta nói chuyện đến quên cả thời gian. Nếu nói vậy thì nàng chết chắc!
Nhưng nói dối thì chắc chắn hắn sẽ biết. Lúc đó thì thật sự xong đời rồi! Lại nhìn Phấn Đoàn trong lòng mình, đành phải xin lỗi Phấn Đoàn vậy. An Nhiên cười đến tươi sáng, nàng nói:
“À, cái đó ... Phấn Đoàn ở Tàng Thư Các đã ăn mất sách của người khác. Ta ... vì chuyện này nên mới về trễ một chút.”
Nàng nói đều là sự thật, tuy rằng có ... giản lược một chút.
Tần Thiên Vũ nghe được lời này, nhìn chằm chằm An Nhiên một lúc. Mắt đen lướt trên người An Nhiên, khiến nàng cảm thấy lạnh cả người. Thanh âm tràn ngập từ tính vang lên:
“Đi thay y phục đi.”
Nghe được lời này, An Nhiên như được đại xá, vội vàng chạy lên lầu.
Khi Tần Thiên Vũ cùng An Nhiên đến, yến tiệc vừa mới bắt đầu.
Yến tiệc tối nay được tổ chức tại Diễn Võ Trường lớn nhất của Học viện Hoài Thư. Mỗi lần tổ chức yến hội tân sinh đều rất long trọng và hoành tráng.
Nếu nói là yến hội thì chi bằng nói đó là một buổi luận bàn nguyên lực. Học viện sẽ mời về rất nhiều sư ca đã lang bạt ở bên ngoài từ lâu để luận bàn một chút với tất cả tân sinh có nguyện vọng.
Kỳ thật nói trắng ra là học viện sợ những tân sinh này quá kiêu ngạo, nên họ mời những sư ca về để ra oai phủ đầu.
Hôm nay An Nhiên mặc một thân trường sam trắng, cộng thêm khuôn mặt có chút thanh tú. Trong đám người này, nàng cũng có thể được coi là người có dáng vẻ trên trung bình.
Chỉ có điều Phấn Đoàn trong lòng nàng đang chảy nước miếng lại vô tình phá hủy đi khí chất này.
Một dãy bàn trải dài không thấy điểm cuối, trên đó bày đủ loại món ăn phong phú, khiến Phấn Đoàn hận không thể đem cái bàn này gặm ngay lập tức.
An Nhiên cúi đầu nhìn Phấn Đoàn trong lòng, mắt mang ý cười: “Muốn ăn không?”
Phấn Đoàn nghe được lời này liền dùng sức gật gật đầu nhỏ.
“Ngao ô ~” Muốn ~
An Nhiên làm bộ như vô tình đi đến bên bàn, trực tiếp ném viên thịt trong tay lên bàn. Nàng lại bước thêm hai bước qua bên cạnh, cách xa Phấn Đoàn một chút, làm bộ như không quen biết nó. Như vậy cho dù Phấn Đoàn thật sự gặm hết cái bàn này thì nàng cũng có thể lén lút chạy đi.
Kỳ thật nàng cũng rất đói bụng, vội vàng chạy về nhà, đến cơm cũng chưa ăn, lại vội vàng tới đây. Nàng lấy một ít đồ ăn trên bàn, đưa từng miếng nhỏ vào miệng.
Về phần Tần Thiên Vũ, sau khi đến đây hai người đã tách ra, có vẻ hắn có việc phải làm.
Ăn được một lát, lúc đầu nàng còn rất giữ ý tứ. Nhưng có vẻ như càng lúc càng đói, nhìn xung quanh không thấy ai, nàng cũng không quan tâm đến hình tượng nữa mà ăn một cách hối hả.
Trong lúc vô tình, nàng phát hiện một hình bóng quen thuộc, một thân váy hoa lam được điểm xuyến hồ điệp, trang điểm nhẹ, cử chỉ ưu nhã cao quý.
Cung Nghi Chi! Nàng ấy đang tự nhiên trò chuyện với những người xung quanh. Những nữ tử đứng cạnh đó cũng không thể so với vẻ đẹp hấp dẫn của nàng ấy. An Nhiên không khỏi nhớ lại chạng vạng hôm đó, gương mặt quật cường ấy lại hiện lên trước mắt nàng.
Cung Nghi Chi đang trò chuyện với người khác nhạy bén nhận ra ánh mắt đang hướng về mình. Nàng ấy là một Sát tu, vốn rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Nàng ấy quay đầu lại, nhìn về phía An Nhiên.
Khi thấy là An Nhiên, nàng ấy cũng có chút ngạc nhiên. Chạng vạng hôm đó, người đó, câu nói đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Cung Nghi Chi. Khiến nàng ấy luôn nhớ tới gương mặt đó.
“Dù như thế nào đi chăng nữa, đều phải kiên cường sống sót.”
Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều nhìn nhau cười.
Cung Nghi Chi nói gì đó với những người xung quanh, khẽ cúi người một chút, rồi rời khỏi nhóm nhỏ đó, đi về phía An Nhiên.
An Nhiên nhìn Cung Nghi Chi đang đi về phía mình, vội vàng cầm lấy bên ly nước bên cạnh, nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, bày ra dáng vẻ thanh tú.
Nụ cười của Cung Nghi Chi cuối cùng cũng mang chút ấm áp.
“Đã lâu không gặp.”
Nghe được lời này, An Nhiên ý cười càng sâu: “Phải, đã lâu không gặp.”
Hai người giống như lão bằng hữu trò chuyện cùng nhau. Ai mà biết được, thật ra đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
Cung Nghi Chi vươn tay trắng nõn ra: “Cung Nghi Chi – Tu Sĩ.”
An Nhiên cũng vươn tay nắm lấy: “Dương An Nhiên - Dược sư.”
Ánh trăng đêm, những vì sao lấp lánh chiếu sáng lên hai người, càng làm tăng thêm cảm giác mờ ảo.
Cả hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến cảnh tượng lần đầu gặp nhau.
Nhìn vẻ ngoài ôn nhu khả ái của Cung Nghi Chi, thật khó mà tưởng tượng nàng ấy là một Tu Sĩ.
An Nhiên càng không ngờ đến là Cung Nghi Chi không chỉ đơn thuần chỉ là Tu Sĩ, mà nàng ấy còn là Sát tu, chức nghiệp có điều kiện khắt khe nhất trong ba loại tu luyện giả.
Phấn Đoàn đang ngồi bên cạnh vừa ăn vừa quan sát tình hình, thấy An Nhiên trò chuyện vui vẻ với người khác, không khỏi mếu máo. Sau đó nó nằm xuống bàn tiếp tục ăn. Hừ!
Bỗng nhiên từ trong Diễn Võ Trường vang lên tiếng hoan hô lớn, cùng với những tiếng hét chói tai của các học viên nữ.
“A! A! A! Lần này vậy mà có đến bốn người đều là Tu Sĩ, thật là lợi hại!”
“Đúng vậy đúng vậy. Cảnh Hiên điện hạ của chúng ta lớn lên ngày càng yêu nghiệt, làm sao chúng ta sống nổi đây.”
“Mặc dù là vậy, nhưng ... vẫn rất thích a!”
“A a a a!!!!”
“Là Cửu Thụy Cẩn, công tử Cửu Thụy gia. Còn có Tư Đồ Linh tiểu thư đằng sau nữa, thật là một đôi bích nhân.”
“...”
“...”
Phía dưới là một đống những tiếng thét chói tai và lời khen đủ loại, An Nhiên từ xa đã có thể nghe thấy. Trong giây lát giống như đốm lửa thiêu cháy thảo nguyên.
“Chuyện gì xảy ra bên đó vậy?” Thanh âm mềm mại của Cung Nghi Chi truyền vào tai An Nhiên.
“Ngươi không biết sao? Đây là cao trào hấp dẫn nhất của yến tiệc này. Chúng ta qua xem đi, trò hay sắp bắt đầu rồi.”