Những bức tranh trên tường dài 12m mét được điêu khắc từ dương chi ngọc cao cấp. Dưới chân là sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch đen, nhìn qua cực kỳ xa hoa.
(Dương chi ngọc: Ngọc có chất lượng cao, là một trong những loại ngọc quý và cao cấp, đặc biệt trong văn hóa Trung Quốc. Thường được biết đến với tên gọi ‘Dương chi bạch ngọc’.)
Các chỗ ngồi trong hội trường đấu giá được sắp xếp theo dạng bậc thang xoắn ốc dần lên cao, lầu hai là nơi có tầm nhìn tốt nhất để quan sát. Điều này càng thuận tiện hơn cho việc quan sát tất cả các vật phẩm. Mỗi vật phẩm đều được trang trí tinh xảo và đặt trong từng hộp riêng biệt.
Đây đâu phải là nơi đấu giá, đây rõ ràng là nơi làm cho người khác phải ghen tị mà!
An Nhiên hung tợn nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu được khảm trên cây cột gần nàng. Nếu món đồ này có thể gỡ xuống bán lấy tiền, nàng sẽ không phải sống tiết kiệm từng ngày như vậy nữa.
Phấn Đoàn trong lòng nàng cũng đang nhìn viên dạ minh châu không chớp mắt. Trong miệng như là đang nhai cái gì đó phát ra tiếng ‘chép chép’. Đồ vật tròn tròn sáng bóng này có vẻ ăn rất ngon! Nếu có thể ăn vào trong bụng thì tốt biết mấy!
Gã sai vặt phía trước cuối cùng cũng dừng lại trước một ghê lô nào đó ở lầu 2.
Hắn ta tiến lên gõ cửa, lịch sự nói: “Thưa Cảnh Hiên điện hạ, có khách nhân tới tìm ngài ạ.”
“Cho người vào đi.” Âm thích mang chút quyến rũ vang lên từ trong ghế lô.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi yêu diễm, không phải Tương Thiên Cảnh Hiên còn có thể là ai nữa?
Hắn ta cười nhẹ, mắt phượng hơi cong lên, ngồi ngay ngắn ở đó. Dáng vẻ lười biếng nhưng lại toát lên khí chất quý tộc, đúng là hình ảnh của một công tử nhà giàu. So với dáng vẻ không xương khi gặp Tần Thiên Vũ, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Sau khi gã sai vặt đóng cửa lại và rời khỏi, ngay lập tức hình tượng Tương Thiên Cảnh Hiên thay đổi hoàn toàn.
“Sao bây giờ ngươi mới đến, làm ta phải đợi lâu như vậy.”
“Ừm.”
“Ơ? Tiểu An Nhiên cũng tới rồi à, mau tới đây ngồi đi.” Khi thấy An Nhiên đứng sau Tần Thiên Vũ, hắn ta hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn lưu loát chào nàng.
An Nhiên liếc nhìn Tần Thiên Vũ, thấy hắn không phản ứng gì, nàng mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trên bàn thủy tinh xinh đẹp bày đủ loại trái cây. Tiểu Phấn Đoàn trong lòng An Nhiên sớm đã không thể ngồi yên được nữa. Ánh mắt nó sáng lên nhìn những món ăn thơm ngon đang được bày biện trước mặt.
Ô ~ Đói bụng quá!
Kể từ lần đầu tiên Tương Thiên Cảnh Hiên gặp vật nhỏ trong lòng An Nhiên, hắn ta đã rất hứng thú.
Hắn ta biết Phấn Đoàn này ăn rất khỏe, cũng rất muốn biết trong cái bụng nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu thứ. Nên hắn cũng thấy được ánh mắt của vật này đang nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trước mặt.
Trong mắt hắn chứa đầy ý cười, tiện tay lấy một quả trái cây, lắc lắc về phía Phấn Đoàn.
“Muốn ăn không?”
Phấn Đoàn nghe được lời này vội vàng gật đầu. Muốn ~
Bốn chân nhỏ của nó cũng cố gắng leo vào lòng của Tương Thiên Cảnh Hiên.
Đối với hành vi thấy thức ăn là ngay cả nương cũng không nhận ra của vật nhỏ này, An Nhiên cảm thấy thật mất mặt. Không thể không một lần nữa tự suy nghĩ, rốt cuộc mình nuôi cái gì thế này? Chẳng phải đã nói là anh dũng thần võ, giang tay giúp đỡ chủ nhân sao?
Phấn Đoàn nhào vào lòng Tương Thiên Cảnh Hiên, ăn rất vui vẻ. Vì vậy nó nhanh chóng chấp nhận Tương Thiên Cảnh Hiên, đối với việc hắn ta ôm ôm sờ sờ cũng nhiệt tình đồng ý.
Bên này chơi đến vô cùng vui vẻ. Còn An Nhiên và Tần Thiên Vũ đang ngồi đối diện lại là một mảnh yên tĩnh.
Tần Thiên Vũ ở đối diện vẫn đang chăm chú nhìn nàng. An Nhiên bĩu môi, đây là muốn nàng đứng bên cạnh hầu hạ sao? Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng lên. Bưng đĩa trái cây trên bàn đến bên cạnh Tần Thiên Vũ, đưa đĩa trái cây đến trước mặt hắn và hỏi: “Có muốn ăn một chút không?”
Tần Thiên Vũ nhấp nhấp môi, lỗ tai có chút phiếm hồng: “Ừm.”
Đối với sự ân cần của tiểu người hầu, tâm trạng khó chịu ban đầu của Tần Thiên Vũ đã có chút giảm bớt. Nhìn vào An Nhiên đang đứng bên cạnh, hắn vô thức ngồi thẳng lên, dịch vào trong một chút, nhường ra một chỗ trống. Giọng điệu cứng nhắc và không tự nhiên: “Ngồi đi.”
Nghe vậy, An Nhiên nhìn vào chỗ trống đã nhường ra, khóe mắt lộ ra một chút ý cười.
Giọng nói và động tác của An Nhiên vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng cũng lấy một miếng trái cây và bỏ vào miệng: “Cái này ăn rất ngon, lát nữa sẽ mua một ít mang về.”
“Ừm, tùy ngươi.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Thuận tiện mua thêm ít cá. Không thì tối nay làm cá kho tàu nhé? Ngươi thấy thế nào?”
“Được.”
Không biết vì sao, khí lạnh xung quanh Tần Thiên Vũ dường như tiêu tán rất nhiều.
Đang ở bên cạnh chơi đùa với Phấn Đoàn, Tương Thiên Cảnh Hiên đem một màn này thu vào đáy mắt. Nhìn vào Tần Thiên Vũ – người đã trả lời lạnh lùng, rồi lại nhìn sang An Nhiên đang ngồi bên cạnh. Nữ nhân này, mỗi lần gặp nhau nàng đều làm hắn ta phải kinh ngạc.
May mà bọn họ vẫn chưa quên mục đích của chuyến đi này.
Rất nhanh chóng, buổi đấu giá phía dưới cũng chính thức bắt đầu. Ghế lô mà An Nhiên đang ngồi có thể nói là vị trí quan sát tốt nhất.
Ở trung tâm khán đài, một hồng y nữ tử đẩy một xe nhỏ từ từ tiến lên. Trên xe nhỏ có một vật thể bị che phủ bằng một tấm vải đen, tăng thêm một chút cảm giác huyền bí.
Lúc này người chủ trì trên khán đài bắt đầu bài phát biểu đầy nhiệt huyết.
“Xin chào các vị quý nhân đang có mặt ở đây, chào mừng các vị đến với buổi đấu giá hôm nay. Chắc hẳn các vị đã không thể chờ đợi được nữa. Không nói nhiều nữa, giờ chúng ta sẽ bắt đầu với món đấu giá đầu tiên.”
Hồng y nữ tữ lấy tấm vải đen trên xe xuống, vật thể bí ẩn liền lộ ra trước mặt mọi người. Trong l*иg sắt vuông vức đang nhốt một con sói còn nhỏ, có vẻ như vừa sinh ra. Mắt nó còn mơ màng chưa mở ra được.
Khi tấm vải đen được lấy xuống, người chủ trì cũng đồng thời giới thiệu lai lịch của nó.
“Đây là con của Phong Tật Lang cấp 7. Bổn tiệm đã tốn rất nhiều công sức mới có thể bắt được. Nó vừa sinh ra đã là một ma thú cấp 5, chỉ cần thuần dưỡng từ nhỏ, tin chắc rằng sau này nó sẽ càng trung thành hơn.”
Từ khi người chủ trì nói đây là con của Phong Tật Lang cấp 7, dưới khán đài liền truyền đến từng đợt kinh hô.
“Trời ạ! Thế mà lại là con của Phong Tật Lang.”
“Làm thế nào bọn họ có thể bắt được nhỉ? Những ma thú này không phải luôn xuất hiện theo bầy đàn sao?”
“Con sói con này quả thật là được chuẩn bị sẵn cho ta mà.”
“···”
Tất cả mọi người đều nóng lòng muốn chiếm lấy sói con này. Phong Tật Lang là loài có tốc độ nhanh nhất nhì trong giới ma thú.
Đối với các tu luyện giả còn đỡ, nhưng đối với các dược sư ở đây, đặc biệt là những dược sư có sức chiến đấu tương đối yếu, đây thực sự là bảo bối cứu mạng.
Phấn Đoàn đang ngồi trên đùi Tương Thiên Cảnh Hiên và ăn ngon lành. Nó liếc nhìn sói con trên khán đài, rồi lại nhìn An Nhiên dường như không có ý định tham gia đấu giá, liền yên tâm tiếp tục ăn.
Chạy nhanh thì có gì to tát chứ, con sói đó có thể ăn được như nó không? Nghĩ vậy, nó không khỏi khinh bỉ sói con trên khán đài. Hừ!
“Hiện tại bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là 40 tử tệ.”
Khi người chủ trì vừa dứt lời, mọi người trọng đại sảnh lầu một lập tức bắt đầu tranh đoạt.
“Ta ra 50 tử tệ.”
“58.”
“65 tử tệ.”
“···”