Ngay khi cô dừng tay, một tia sáng đỏ lóe lên ở đầu bút.
Đây là một chiếc bút laser hai chức năng cực kỳ tinh vi. Thành thạo với động tác, cô lật lại trang trước của cuốn nhật ký và chiếu tia laser về phía góc dưới bên phải của trang giấy.
Đúng như dự đoán.
Giống như vài trăm ngày trước, dấu vân tay được tạo bằng dung dịch không màu cô sử dụng lại một lần nữa xuất hiện.
Lại là đột nhập bất hợp pháp.
Ngày nào cũng bị theo dõi mà không biết chán sao.
Lương Nhiên thầm phàn nàn, lắc nhẹ cây bút, sau đó bắt đầu viết nhật ký.
“Hôm nay tôi rất vui,” cô cúi đầu viết, “tôi lại nghe thấy tên của chị tôi trong bản tin buổi sáng. Tôi biết ơn vì mọi người vẫn nhớ đến Lương Điểm, và cũng cảm kích thành chính đã yêu mến chị ấy, để tên của chị có thể lưu danh mãi mãi.”
“Nhưng nỗi đau vẫn còn đó.”
Lương Nhiên hít một hơi để điều chỉnh cảm xúc, nét bút cô viết xuống cũng mạnh hơn: “Tôi luôn không thể kìm nén cảm giác tội lỗi và nỗi nhớ dành cho chị. Ba năm qua, từng giây từng phút tôi đều hối hận. Nếu không có chị sử dụng quyền lực của một chỉ huy trưởng, tôi chẳng bao giờ có cơ hội vào thành chính để học, càng không thể bước chân vào sở nghiên cứu để trở thành một nghiên cứu viên. Chính vì tôi cố chấp đi theo tiểu đội Thần Hi mà chẳng giúp được gì, chỉ toàn gây thêm gánh nặng cho đội.”
“Mỗi ngày tôi đều tự vấn và chuộc lỗi, nhưng hôm nay tôi lại làm sai.”
Lương Nhiên cẩn thận viết: “Tôi một lần nữa không kiểm soát được cảm xúc của mình. Mỗi lần buồn bã, cảm xúc của tôi luôn dao động rất mạnh. Lúc ấy, tôi như không còn là chính mình. Sau cái chết của chị, tôi luôn muốn dùng cách hạ thấp bản thân hoặc công kích người khác để khiến mọi người mắng mỏ, chỉ trích mình. Điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Tôi rất đau khổ, mỗi ngày đều rất đau khổ.”
“Tôi luôn cảm thấy mình làm sai mọi thứ.”
Viết xong, cô đặt bút xuống.
Lương Nhiên lướt tay qua trang giấy, thưởng thức tác phẩm của chính mình trong giây lát.
Hôm nay cô dám nói thật lòng với trợ thủ mới và thậm chí dọa cả cậu ta cũng chính vì điều này, cô luôn có cách ứng phó, bởi cô đã chịu sự giám sát từ mọi phía suốt ba năm qua.
Ví dụ như Bộ Giám Sát của thành phố chủ.
Năm đó, khi cô một mình trở về khu vực Hy Vọng, toàn thân đầy máu, Bộ trưởng Bộ Giám Sát đứng trên tường thành đã ra lệnh cô phải cởi hết quần áo để kiểm tra vết thương trên cơ thể.