Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cùng với tiếng “Rầm” vang lên, cánh cửa đổ xuống ngay trước mắt.
Thẩm Thanh Diệp còn chưa kịp cảm thán, đã thấy Nhạc Lăng Xuyên như một con báo săn, linh hoạt lao ra ngoài, trong chớp mắt đã đáp xuống ổn định trên cục nóng điều hòa.
Lúc này, Lý Đại Chí đã nhảy xuống đất, chạy như thỏ trốn khỏi hiện trường.
Thẩm Thanh Diệp lo lắng, trong tay không có công cụ hỗ trợ, đành lớn tiếng quát: “Đứng lại! Nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Bước chân của Lý Đại Chí khựng lại một chút, dáng chạy lảo đảo, tạo cơ hội để Nhạc Lăng Xuyên lao tới, đè anh ta xuống đất và khống chế ngay tại chỗ.
Khuôn mặt Lý Đại Chí áp sát xuống đất, ăn đầy cỏ và đất, miệng lắp bắp: “Cảnh sát, tôi… tôi không gϊếŧ người! Tôi không gϊếŧ người mà!”
Nhạc Lăng Xuyên trầm giọng quát: “Không gϊếŧ người sao phải chạy?!”
Thấy anh ta còn định giãy giụa, Nhạc Lăng Xuyên liền thúc đầu gối vào bụng anh ta, một tay bẻ quặt hai tay anh ta ra sau, tay kia ấn mạnh lên cổ anh ta, giọng lạnh lẽo: “Im đi, nằm yên!”
Lý Đại Chí chỉ còn biết rêи ɾỉ trong bất lực. Nhạc Lăng Xuyên mang ánh mắt sắc lạnh và đầy uy lực, khiến người ta không rét mà run. Đúng lúc này, sau lưng anh vang lên tiếng động nhẹ, anh ngoảnh lại, thấy Thẩm Thanh Diệp đang chạy tới.
Anh hơi nghiêng cằm, ra hiệu: “Còng tay.”
Thẩm Thanh Diệp thoáng sững lại, sau đó nhanh chóng bước lên, lấy chiếc còng từ thắt lưng của anh, lóng ngóng một chút rồi còng tay kẻ tình nghi lại.
Nhìn động tác chưa thuần thục của cô, Nhạc Lăng Xuyên chợt nhớ ra cô vốn chỉ là cảnh sát ở văn phòng, không được trang bị còng tay.
Chính sự nhạy bén và phối hợp ăn ý của cô đã khiến anh bất giác có cảm giác như cô là đồng đội quen thuộc của mình, chứ không phải một cảnh sát mới.
“Cảnh sát, tôi… tôi thực sự không gϊếŧ người… tôi không có…” Lý Đại Chí vừa bị kéo dậy, mặt mũi nhếch nhác nhưng vẫn ra sức kêu oan.
Nhạc Lăng Xuyên liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Không gϊếŧ người, sao lại sợ hãi mà bỏ chạy? Dấu giày trên cụ nóng điều hòa là sao? Đừng nói là anh học Spider-Man rồi luyện trò leo trèo đấy nhé.”
“Tôi… tôi…” Lý Đại Chí run rẩy môi, không nói nên lời. Nhạc Lăng Xuyên không kiên nhẫn, nói thẳng: “Có gì thì về đồn rồi nói. Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Hai người áp giải kẻ tình nghi ra phía trước tòa nhà. Đi được nửa đường, Nhạc Lăng Xuyên như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Vừa rồi em… xuống đây kiểu gì?”
Thẩm Thanh Diệp chớp mắt, bình thản trả lời: “Tôi nhảy xuống.”
Nhạc Lăng Xuyên quay đầu nhìn lại độ cao của tầng ba, rồi quay lại nhìn cô, nhấn mạnh: “Tầng ba, em nhảy xuống?”
Thẩm Thanh Diệp gật đầu: “Có cục nóng điều hòa mà.”
Nhìn cô bước đi thoải mái, Nhạc Lăng Xuyên không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Tập luyện rồi à?”
Thẩm Thanh Diệp gật đầu: “Tôi học một chút khi còn ở trường.”
Nhạc Lăng Xuyên mỉm cười: “Phản xạ nhanh và thân thủ tốt như vậy, sao trước đây lại chọn làm văn phòng? Không nghĩ đến việc thử sức ở tổ trọng án à?”
Thẩm Thanh Diệp cười nhẹ, không trả lời.
Thấy cô không muốn nói, Nhạc Lăng Xuyên cũng không gặng hỏi thêm, chỉ tiếp tục áp giải nghi phạm đến phía trước tòa nhà.
Thẩm Thanh Diệp ngước lên nhìn tầng trên, rồi nói: “Anh có muốn lên báo với mọi người một tiếng là đã bắt được nghi phạm không?”
Nhạc Lăng Xuyên gật đầu: “Em lên nói đi, tôi sẽ đợi ở xe.”
Thẩm Thanh Diệp gật đầu, xoay người bước đi.
Lên đến tầng hai, cô nhìn các cảnh sát đang trực một lượt, cố ý cất cao giọng: “Mọi người vất vả rồi, nghi phạm đã bị bắt, ở đây không cần nhiều người nữa, để lại hai người canh gác là đủ.”
Nhóm cảnh sát xung quanh vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, đồng thời không ngừng khen ngợi.