Sau đó chàng lại nói thêm một câu đầy hàm ý: "Thực ra trong lòng phụ hoàng, đệ mới là người thích hợp nhất để làm thái tử."
Người ta vẫn nói huynh đệ đồng lòng, sức mạnh vô địch. Nhưng cũng có câu "huynh đệ tương tàn, cùng nhà đánh gϊếŧ lẫn nhau". Bao gia đình vì tranh đoạt gia sản mà huynh đệ trở mặt còn không ít, huống hồ là trong hoàng thất. Ngai vàng cao quý, quyền lực vô biên, sức hấp dẫn ấy đủ khiến người ta liều mạng đánh đổi. Vậy mà, kẻ được hoàng đế sủng ái nhất là Lý Kỳ lại chẳng màng tranh giành, chỉ mải mê hưởng lạc. Chuyện này, ai nghe cũng khó lòng tin được.
Dù hắn luôn tránh né, đứng ngoài cuộc tranh đoạt nhưng cũng không thể thoát khỏi sự nghi kỵ của người khác.
Lý Kỳ thoáng dừng bước, khẽ hất mái tóc lòa xòa trước trán, lười nhác nói: "Làm hoàng đế mệt mỏi lắm! Ta thà làm ‘công tử tiêu dao’, tự do tự tại, chẳng phải sung sướиɠ hơn sao? Sau này, vương huynh kế vị, thưởng cho ta một tòa viện thanh tĩnh, thêm vài mỹ nhân hầu hạ, vậy là ta mãn nguyện cả đời rồi."
Nói rồi, hắn vừa bước về phía xe ngựa vừa ngâm nga: "Cuộc đời hứng chí nên tận hưởng, chớ để chén vàng đối ánh trăng mà trống không. Đi nào, đến Miên Nguyệt các!"
Lý Thiền nhìn theo chiếc xe ngựa khuất dần, vẻ u sầu giữa chân mày cũng vơi đi vài phần. Lý Kỳ từ trước đến nay chỉ đắm chìm trong phong nguyệt, không màng chính sự. Chỉ cần hắn không đứng về phía Lý Trạm, chàng liền bớt đi một mối lo.
Trên đường hồi phủ, Khương Hoàn đã ăn no nên ngủ quên trong cỗ xe lắc lư. Đến khi Hàn Xuân gọi nàng dậy, Lý Thiền đã sớm vào phủ.
Nàng ngẩng đầu nhìn cánh cổng nguy nga trước mặt, nặng nề thở dài. Nếu có thể tỉnh dậy và phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ thì tốt biết bao...
Khương Hoàn ở Tây Uyển, còn nơi ở của Lý Thiền lại là Đông Uyển, cách nhau rất xa. Dĩ nhiên, nàng cũng không nghĩ chàng sẽ thường xuyên ghé qua Tây Uyển.
Lúc này, dù đứng giữa căn phòng đầy những món hồi môn quý giá, nàng cũng chẳng buồn để tâm, chỉ phân phó tỳ nữ khóa chặt trong kho.
Thời đại này chẳng có lấy một thú vui giải trí nào hợp với nàng. Dù có, cũng không phải thứ nàng thích. Vậy nên, sau khi dùng xong bữa trưa, nàng lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều.
Sau khi tỉnh dậy, đầu óc nàng cũng trở nên minh mẫn hơn. Nhìn quanh căn phòng vắng vẻ lạnh lẽo, nghĩ đến kết cục bi thảm của nữ phụ, nàng vội bật dậy.