Cá Mặn Giả Chết Sau Khi Công Lược Phản Diện Điên Phê

Chương 14: Xử lý thi thể

Vân Hoành Ba: "???"

Miệng gọi "phu nhân", lòng lại muốn nàng làm "nạn nhân."

[Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của Ma Tôn Túc Yếm Phùng với ký chủ Vân Hoành Ba: 0... -50.]

[Nàng cảm thấy người đàn ông này thật tệ, độ hảo cảm giảm một cách lịch sự xuống giá trị âm.]

Hệ thống: "???"

Khoan đã, chờ chút.

"Cô phải có độ hảo cảm với hắn, nếu không sao hắn biết được sự kỳ diệu của cục sạc dự phòng?!" Hệ thống vội vàng nói, "Tên trùm phản diện này tàn bạo khát máu, nếu biết cô không có chút giá trị nào, nhất định sẽ không chút do dự mà gϊếŧ cô."

Vân Hoành Ba thản nhiên nói: "Ngươi từng câu cá chưa?"

Hệ thống cuống quýt: "Hả?"

"Ta thường câu cá với mấy ông lão ở ao trong bệnh viện." Vân Hoành Ba nhàn nhạt đáp, "Muốn cá cắn câu, làm sao có thể nóng vội?"

Hệ thống đờ người.

Ký chủ của nó tại sao lúc nào cũng có phong cách kỳ lạ thế này?!

Câu cá cái gì chứ... Nếu chậm trễ thêm chút nữa, nàng sẽ bị hút khô thành cá mặn luôn rồi!

Nhưng Vân Hoành Ba lại không hề vội vàng, thậm chí còn đang nhập vai diễn.

Tiểu cô nương mặc phượng quan hà bào yếu đuối như thể bị Ma tộc dọa sợ đến ngây người, cứ đờ đẫn nhìn Túc Yếm Phùng, nhất thời không phản ứng chút nào.

Túc Yếm Phùng cúi người, nhẹ nhàng vén lọn tóc đen rủ xuống má của Vân Hoành Ba, nụ cười phảng phất nét lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn: “Không sao rồi, không cần sợ.”

Dường như chàng đang chờ đợi điều gì.

Vân Hoành Ba biết rõ tên điên phê này đang thử xem nàng có bị khí âm sát do độ hảo cảm gây ra hay không, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế bất động như núi, độ hảo cảm vững vàng ở mức 0.

Hệ thống lo lắng đến chết đi được nhưng cũng không dám can thiệp.

Tên trùm phản diện này hình như mắc phải chứng bệnh “không quá ba câu sẽ mất kiên nhẫn”. Sau ba câu, không chờ được điều mình mong muốn, chàng liền thu tay lại.

Chàng đứng dậy, dáng người thẳng tắp như cây ngọc, sợi dây buộc tóc có hoa văn trúc trên mái tóc đen của chàng khẽ bay theo gió.

“Họa Đường Xuân.”

Một cô gái vận quần áo đen xuất hiện trong nháy mắt.

“Tôn thượng.”

Túc Yếm Phùng khẽ nghịch chiếc tua nhỏ dưới chiếc ô bằng trúc, tùy ý nói: “Hãy sắp xếp cho phu nhân thật tốt.”

Họa Đường Xuân cung kính cúi đầu: “Vâng.”

“Sắp xếp thật tốt” nghe có vẻ đẹp đẽ, nhưng ở Ma Vực lại là cách nói thay cho việc “xử lý thi thể”.

Họa Đường Xuân quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vân Hoành Ba vẫn ngây dại giữa nền tuyết trắng.