[Cần câu kim bài]: "Đúng nhỉ? Bọn tôi thân nhau lắm sao? Sao tôi lại biết vụ này? Tôi cũng không biết tại sao mình biết nữa, nhưng tôi lại biết, mà khoan hẵng để ý sao tôi lại biết, mau lên! Có rương báu mắc câu rồi!"
Tần Chiêu cũng chú ý thấy động tĩnh trên tay, cô nhanh tay lẹ mắt quấn dây, chẳng biết tại sao cái rương này hơi bị nặng, có lúc làm cô không đứng vững, phải lảo đảo mấy bước mới giữ được thăng bằng.
Luồng ánh sáng xanh tản đi, Tần Chiêu có hơi ngạc nhiên, bước tới.
Nhưng không như cô đoán, rương này không phải rương đồng, chỉ là một cái rương gỗ bình thường không thể bình thường hơn.
Khoảnh khắc chạm tay vào rương, trước mắt bật ra hai khung thông báo.
[Có mở rương gỗ ra không?]
[Có thêm (Rương gỗ lắm mồm) vào nhóm chat không?]
Thuộc tính lắm mồm?
Lỗ tai Tần Chiêu run một cái, cô hơi âu lo mà chọn [Có].
[Rương gỗ lắm mồm]: "Oh hú hú, mình được câu lên rồi! Để xem trong bụng mình có chứa gì nào, hố hố, là ba chai nước! Ba ổ bánh mì nhỏ! Một phần công thức nấu ăn!"
Cất bánh mì và nước đi, Tần Chiêu cầm quyển công thức nấu ăn đã ố vàng lên, trang sách này trông cũng tàn tạ quá rồi, Tần Chiêu không dám lật mạnh tay, sợ bất cẩn làm nó rách mất.
[Công thức nấu ăn bình thường không có gì lạ: Ghi chép tay nghề độc môn của rất nhiều đầu bếp, là quyển sách Rương gỗ lắm mồm thường thích đọc nhất.]
Tần Chiêu lật xem công thức nấu ăn, nhưng phát hiện cô không hiểu chữ nào trên đó, mấy hình vẽ ký hiệu chẳng có chút ý nghĩa nào, đến cả một tấm ảnh của món ăn cũng không có.
Cô chỉ còn biết tiếc nuối cất nó đi, có lẽ đợi sau này khi cô hiểu được chữ viết trên đó rồi mới dùng được.
Tần Chu tiện tay mở khu vực trò chuyện, lúc này cũng đã có người phát hiện mối liên hệ giữa giới hạn độ bền và đồng ánh trăng.
[Sầu Riêng: Cứu mạng, cần câu của tôi rơi xuống biển rồi!]
[Thu: Chúc may mắn nhé anh bạn!]
[Sầu Riêng: @Mời Gọi Tôi Là Trùm Xui Xẻo, người anh em à bán cho tôi cần câu được không? Tôi cầu xin anh đấy! Tôi sẵn sàng đổi tất cả vật phẩm tôi câu được sau này!]
[Mời Gọi Tôi Là Trùm Xui Xẻo: Xin lỗi nha người anh em, không phải tôi không muốn giúp. Vấn đề là cần câu này có độ bền, giờ tôi đã dùng hết độ bền của cần câu ban đầu rồi. Muốn sửa độ bền phải dùng đồng ánh trăng, mà tôi chưa từng nhận được cái đó bao giờ. Nếu ai câu được đồng ánh trăng thì có thể tìm tôi trao đổi!]
Nghe mà xem có bực không này! Cô vất vả câu được hai cái rương, người ta đã tiêu hết độ bền của hai cái cần câu rồi, chậc chậc chậc, mấy cha số má hϊếp người quá đáng mà.
Nhưng không lâu sau, chủ đề trong khu vực trò chuyện đã vòng vèo chuyển sang đồng ánh trăng.
Tần Chiêu lướt qua một hồi, không tiết lộ thông tin mà cần câu đã cung cấp, chủ yếu là hiện giờ cô cũng chưa lấy được đồng ánh trăng, mà trong khu trò chuyện cũng chẳng ai đứng ra nói đã nhận được.
Cô cúi đầu, chìm vào suy nghĩ.
Người vừa nói làm rơi cần câu không thấy xuất hiện nữa, không rõ là đã hết hy vọng hay đang tìm cách khác.
Không lâu sau, chủ đề trong khu trò chuyện càng lúc càng xa rời thực tế. Tần Chiêu quyết định đóng lại, tiếp tục câu vật phẩm.
Khóe mắt khẽ nhoáng lên, cô phát hiện dường như giao diện có thêm thứ gì đó.
Ơ?
Tần Chiêu đưa ngón tay trở lại, chọn mục [Trò chuyện] lần nữa.