Giang Nhất Chấp nhíu mày, đưa ra câu trả lời cuối cùng: “Mười vạn một giây.”
Chỉ riêng thái độ của Dương Kiến Quốc, Giang Nhất Chấp cảm thấy mình cũng không cần phải nhân nhượng. Hắn còn thấy giá này là quá thấp, nếu như ở kiếp trước khi hắn vẫn còn là Quốc Sư, bao nhiêu người đã mang vàng bạc châu báu đến cầu xin gặp hắn, nhưng hắn không quan tâm, hoàn toàn dựa vào tâm trạng. Bây giờ nếu không phải vì không có danh tiếng, không có mối quan hệ và lại chẳng có tiền, hắn có thể ngồi đây làm cái nghề này chờ người đến gặp sao?
Dương Kiến Quốc trán nổi gân xanh, sắc mặt không thay đổi, trong lòng cười nhạo một tiếng, ông muốn xem thử tên này rốt cuộc muốn làm trò gì, “Được thôi, cần tôi cung cấp ngày tháng năm sinh không?”
“Không cần...” Giang Nhất Chấp trả lời, hắn liếc nhìn diện mạo của Dương Kiến Quốc rồi bắt đầu thong thả mở cuốn sách tay ra.
Sau gần nửa phút, hắn mới lên tiếng nói: “Năm nay ông 45 tuổi, có bốn anh chị em, nhưng cha mẹ mất sớm, 22 tuổi kết hôn, vợ chồng hòa thuận, 25 tuổi gặp một tai họa nhỏ, may mắn là không có gì nghiêm trọng…”
Nghe Giang Nhất Chấp kể, Dương Kiến Quốc cười nhạt, trong lòng không có chút dao động nào. Dù sao ông cũng là người có tiếng tăm, những điều này chỉ cần lên mạng là có thể tìm ra một đống. Ông vẫn giữ vẻ mặt không đổi, đang chờ Giang Nhất Chấp tung chiêu.
“...Ừm, trong vận mệnh của ông chỉ có một người con trai...” Giang Nhất Chấp dừng lại một chút, đoán là thời gian đã gần hết, hắn nhìn đồng hồ rồi nói nhẹ nhàng: “Tiên sinh, bây giờ ông có 20 giây để gọi điện cho con trai mình.”
Dương Kiến Quốc phối hợp rút điện thoại ra, gọi ngay cho con trai.
Sau bảy tám giây, “Alo, ba, có chuyện gì không?” Dương Húc vừa mới kiểm tra công trình xong, vừa ra khỏi cổng công trường thì nhận được cuộc gọi của Dương Kiến Quốc, anh còn tưởng ba lại có chỉ thị gì.
Dương Kiến Quốc nhìn Giang Nhất Chấp.
Giang Nhất Chấp nheo mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Phiền ông bảo com trai của ông di chuyển hai bước sang bên phải.”
Dương Kiến Quốc ngẩn người, rồi làm theo lời Giang Nhất Chấp: “Con đi hai bước sang bên phải…”
“Cái gì?” Dương Húc nhìn xuống dưới chân, không hiểu ý của ba mình.
Giang Nhất Chấp liếc mắt lên, thờ ơ nói: “Còn ba giây.”
Dương Kiến Quốc nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng chợt căng thẳng, không hiểu sao ông lại vô thức hét lớn lên: “Bảo con làm thì làm đi!”
Dương Húc không hiểu gì, nhưng vì từ nhỏ đã bị Dương Kiến Quốc răn dạy nghiêm khắc, mỗi khi ba anh nghiêm giọng, Dương Húc lại vô thức phục tùng.