Trước khi bị Thủ tướng bắt về, nam chính còn bị rất nhiều thương tích, chịu rất nhiều tra tấn.
Cho nên hắn mới cảm kích khi được người ta cứu, muốn báo đáp đối phương - kết quả lại bị phản bội.
Tông Minh tuyệt đối sẽ không đối xử với hắn như vậy, cậu nghĩ, có lẽ lý do cậu đến đây, chính là để cho nam chính cảm nhận được tình yêu và hòa bình.
Tông Minh đột nhiên cảm thấy một trách nhiệm mạnh mẽ, những chuyện vừa xảy ra trong xe ngựa cùng với cục tức trong lòng bỗng chốc tan biến, cậu có chút phấn chấn, cậu muốn cứu lấy con trai ruột của mình, sau đó cho hắn rất nhiều rất nhiều tình yêu thương và sự quan tâm.
Cho dù nam chính hiện tại vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Cho dù nam chính trông như vẫn muốn bóp chết cậu.
Cho dù nam chính đã cứng lên trước mặt cậu.
Nhưng đó đều không phải là vấn đề!
Tông Minh nhìn người trước mặt, đột nhiên tiến lên, Luật hơi nheo mắt, nhìn đứa con trai của kẻ thù không giống ngày xưa này bước tới, trong mắt là quyết tâm kiên định.
Sau đó, Tông Minh nắm lấy tay hắn.
Tinh linh lùi lại một bước.
Tông Minh tiến lên một bước.
Nam chính lùi lại.
Tông Minh liền đuổi theo.
Hắn lùi, cậu tiến.
Tông Minh cuối cùng cũng nắm được tay nam chính, khóe mắt tinh linh khẽ run, cho dù hiện tại hắn tạm thời không có ý định gϊếŧ cậu, nhưng cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc tên này chạm vào mình. Ngay khi nam chính muốn hất tay kia ra, cậu liền nghe thấy Tông Minh dùng giọng điệu chân thành nói:
"Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu ngươi."
Nam chính: "?"
"Ta sẽ không để người khác làm hại ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi bị nhốt vào l*иg nữa." Tông Minh nói: "Tin ta đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi."
"Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi." Tông Minh càng nói càng kích động, Luật căn bản không biết cậu đang làm gì, chỉ thấy đối phương nói xong liền nhìn hắn với vẻ mặt tha thiết. Tinh linh tóc bạc im lặng một lúc lâu, mới thử mở miệng dưới ánh mắt của Tông Minh: "...Cảm ơn?"
Mắt Tông Minh sáng lên.
Nam chính hình như không còn bài xích cậu nữa, đây là một bước tiến vượt bậc, sau này chỉ cần cậu cố gắng thêm chút nữa, nam chính nhất định sẽ không còn muốn gϊếŧ cậu nữa phải không!
Quyết định của cậu là đúng đắn, Tông Minh vui vẻ, còn Luật từ từ nheo mắt lại, rút tay về.
Hắn nhìn người trước mặt, im lặng.
Tên khốn này đã từng sỉ nhục hắn, mắng chửi hắn, cho rằng tộc tinh linh đều là kẻ thù của loài người.
Rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
Tông Minh cuối cùng cũng được chứng kiến tài năng luyện kim thuật của tinh linh.
Sau khi đưa Luật về, Tông Minh liền sai người đưa hắn đi tắm rửa trước.
Quản gia bên cạnh tiến lên, quan sát tinh linh trước mặt từ trên xuống dưới. Đương nhiên, trên thực tế, bao gồm cả Tông Minh, tất cả mọi người muốn nhìn rõ mặt tinh linh đều phải ngẩng đầu lên, bởi vì hắn thực sự quá cao.
Cho dù quản gia đứng ở đây ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn mang theo vẻ sắc bén như đang nhìn xuống. Ông ta vừa định mở miệng, Tông Minh đã vội vàng ngắt lời.
"Đưa hắn đi tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến phòng thí nghiệm của ta." Tông Minh nói. Cậu thực sự sợ quản gia bên cạnh sẽ thốt ra những lời chế giễu nam chính kiểu như "Tên tù binh hèn mọn" này, tuy rất ngu ngốc, nhưng Tông Minh không thể trơ mắt nhìn loại kịch bản này xảy ra với mình, nếu không cậu thực sự muốn đập đầu tự tử.
Quản gia há miệng, Tông Minh thậm chí cảm thấy linh hồn pháo hôi trên người ông ta đang bùng cháy dữ dội. Ông ta muốn chế giễu nam chính, khoảnh khắc này, ác ý của thế giới bao trùm lấy quản gia, sứ mệnh của nhân vật phản diện độc ác đang thúc đẩy ông ta tìm đường chết. Giây phút này, quản gia không phải một mình chiến đấu!