Bởi vậy lúc Thẩm Chiêu Chiêu nhìn lại, Giang Viễn Phàm vẫn là lộ ra một cái cười nhạt. “Đi thôi, cậu ấy là một người cô đơn, chúng ta xem như giúp cậu ấy một chút.”
“Vâng.”
Giang Viễn Phàm đều mở miệng vậy Thẩm Chiêu Chiêu cũng không băn khoăn gì nữa, sửa sang làn váy hơi nhíu liền bước đến bên sân khấu.
Quý Yến Lâm cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn hai người.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Chiêu Chiêu liền tới trên sân khấu, trong phòng cũng không biết từ khi nào đã an tĩnh lại.
Người chủ trì đúng lúc mà chọn một bài tình ca, anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, ngay sau đó thân hình đong đưa.
Nhiệt liệt, hào phóng.
Tự tin, mê hồn.
Cuồng dã, nhϊếp phách.
Mọi người dưới đài nhìn nam nhân yêu dã trên sân khấu kia đều có chút cạn lời.
Này… Như thế nào không giống như trong tưởng tượng của bọn học? Không chỉ không buồn cười không mất mặt còn bị anh khoe khoang một phen?
Lúc này ánh đèn trên đỉnh đầu bắt đầu tụ tập vào hai người.
Bởi vì động tác vũ đạo, nút áo sơmi Quý Yến Lâm đã cởi ra vài nút lộ ra đường cong cổ thon dài lại đẹp đẽ, khí chất hờ hững cấm dục bớt đi một chút, dưới ánh đèn mông lung mê ly lộ ra vài phần mê người.
Lấy microphone mà người chủ trì đưa qua, Quý Yến Lâm hơi hơi rũ mắt tiếp tục hình phạt.
Thanh âm trầm thấp mát lạnh, tiếng ca êm tai du dương.
Nhìn hai người phảng phất đang phát sáng ở trên sân khấu kia, mấy người ra chủ ý phía dưới hai mặt nhìn nhau, đều có chút không dễ chịu, trong đó Lục Chí Bạch là khó chịu nhất.
Chính mình mất mặt đương nhiên khó chịu, nhưng nhìn bạn mình phong cảnh như vậy đương nhiên càng khó chịu.
Tấm tắc, nhìn xem mấy cô gái trong phòng kia, ánh mắt từng người đều hận không thể vọt lên sân khấu ăn tươi nuốt sống Quý Yến Lâm!
Lão Quý đáng chết này!
Thực nhanh, thời gian 30 giây kết thúc, giây phút này, những nam nhân ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.
May mắn chỉ có 30 giây.
“Cảm ơn.”
Lúc hai người xoay người đi xuống, Quý Yến Lâm nhìn Thẩm Chiêu Chiêu ửng đỏ gò má nhẹ giọng nói, nói xong không đợi cô đáp lại liền lập tức vòng qua cô đi về phía sô pha.
Thẩm Chiêu Chiêu phía sau nghe vậy khóe miệng hơi cong, nhưng lúc ngẩng đầu lại nhanh chóng ẩn đi ý cười.
“Lão Quý, xem ra công phu khiêu vũ của cậu qua nhiều năm như vậy đều không giảm chút nào a ~” Còn không đợi Quý Yến Lâm ngồi xuống, Lục Chí Bạch tâm tình vẫn luôn không quá thoải mái liền có chút gấp không chờ nổi mà châm chọc nói.
Nghe vậy, mọi người sôi nổi bật cười.
Mọi người ở đây ai còn không biết chuyện năm đó Quý Yến Lâm bị mẹ anh dụ dỗ học nhảy Latin.
Nghe được Lục Chí Bạch nói, Quý Yến Lâm không gì tình cảm mà liếc mắt nhìn anh, sau đó lại lười biếng mà dựa vào sô pha phía sau.
Thấy đối phương thờ ơ, ý chí chiến đấu của Lục Chí Bạch càng cao.
“Hừ, vừa rồi tại sao cậu lại chọn Thẩm hoa khôi vậy, không phải cậu cũng....”
Nói tới đây, Lục Chí Bạch còn cố ý tạm dừng một chút, ánh mắt từ trên xuống dưới mà đánh giá Quý Yến Lâm vài lần sau đó mới thong thả ung dung mà tiếp tục nói, “Cậu không phải cũng có ý gì với Thẩm hoa khôi chứ?”
Thanh âm cũng không lớn, chỉ mấy người ngồi gần mới nghe được.
Hứa Ngôn bị Lục Chí Bạch lớn mật như vậy làm cho cả kinh ho khan liên tục, liền Giang Viễn Phàm đang cúi đầu lột vỏ trái cây cho Thẩm Chiêu Chiêu cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
Nhưng làm vai chính trong miệng Lục Chí Bạch, Quý Yến Lâm lại như cũ híp mắt dưỡng thần, “Mình ngại bọn họ dơ.”
Lục Chí Bạch: “......”
Được rồi, vẫn là cậu ác nhất.
Trò chơi tiếp tục náo nhiệt mà tiến hành, nhưng Quý Yến Lâm cũng không có tham dự nữa. Cho dù vậy mọi người vẫn nhiệt tình như cũ, thậm chí có thể nói là càng chơi càng bạo.
Ví dụ như nói ra chính mình đang thích ai, xui xẻo lại thua thì phải block người đó.
Hoặc là kéo hết những người mình có cảm tình vào một nhóm sau đó lần lượt thổ lộ.
Hay là ra ngoài mời người khác uống rượu, qua mười phút phải về tới.
Càng bạo một chút là làm tư thế nam trên nữ dưới hít đất, hay là ngậm rượu hôn nhau ba phút, càng đến phía sau chừng mực càng bạo đến làm người líu lưỡi.
Bất quá cũng là xem người, nếu đối tượng là Thẩm Chiêu Chiêu, mọi người đều sẽ ăn ý mà thu liễm rất nhiều, chỉ hỏi một số vấn đề nhỏ mà thôi.
Thực nhanh, mấy vòng qua đi, cả trai lẫn gái đều chơi đến tận hứng, vòng này, điểm số thấp nhất là Giang Viễn Phàm, người từ đầu đến giờ đều chưa từng thua.
“Nice! Rốt cuộc cũng đến phiên lão Giang!”
“Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh tha cho ai, sao vậy lão Giang, vừa rồi còn đắc ý lắm mà? Sao không cười nữa đi?”
“Ha ha ha, tới tới tới, là người anh em nào làm chủ sống chết của cậu ta vậy?”
“Làm chết cậu ta đi! Thằng nhãi này đều nhếch miệng cười cả một đêm rồi!”
“Mình đồng ý! Làm chết cậu ta đi!”
Nhìn quần chúng kích động, Giang Viễn Phàm bất đắc dĩ cười, “Được rồi, vừa rồi điểm của Hứa Ngôn cao nhất đúng không? Nói đi, cậu muốn mình làm gì?”
Hứa Ngôn nghe vậy cũng là cười, sau đó không dấu vết mà liếc nhìn người vẫn luôn nằm ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần kia một cái, ánh mắt hơi lóe, “Yêu cầu của mình cũng không khó gì cả.”
À? Thật sao?
Nghe Hứa Ngôn nói, Giang Viễn Phàm không khỏi nhướng mày, “Chuyện gì? Cậu nói đi.”
Hứa Ngôn: “Phạt cậu hát một bài cho Thẩm học muội đi, hôm đó Thẩm học muội không có tới không phải cậu vẫn luôn cảm thấy thật đáng tiếc sao, hiện tại cho cậu cơ hội bù đắp tiếc nuối đó.”
Mọi người nghe vậy đều không vui
“Không phải đâu, Hứa Ngôn cậu làm gì vậy?”
“Đúng vậy đó, Hứa ca, hay là để em đưa ra yêu cầu giúp anh đi?”
“A? Mong đợi nửa ngày, kết quả liền này?”
“Lão Hứa, cậu không phúc hậu nha, đây là quang minh chính đại mà che chở Giang ca! Mình kháng nghị!”
Nghe bên tai đủ loại bất mãn, Hứa Ngôn vẫn bình tĩnh như cũ, “Kháng nghị không có hiệu quả, có bản lĩnh các cậu lắc ra điểm cao nhất đi.”