Xuyên Nhanh: Tâm Cơ Mỹ Nhân Trà Xanh Chỉ Nam

Thế Giới 1 - Chương 17

Cô ngồi ở chỗ kia, ánh đèn không sáng lắm, có chút xem không rõ khuôn mặt.

Có thể là đã có chút mệt mỏi, lúc này cô cũng không ngồi thẳng người nữa mà là nghiêng thân mình, lười biếng mà dựa vào sô pha phía sau, tóc mai cũng hơi có chút hỗn độn, giảm bớt khí chất không nhiễm bụi trần ban đầu, tăng thêm vài phần phong tình mê người.

Nhận thấy được ánh mắt mọi người tụ tập lại đây, Thẩm Chiêu Chiêu ngượng ngùng mà ngồi thẳng người, không khống chế được lại đưa một ánh mắt xin giúp đỡ cho người duy nhất mà cô quen thuộc bên cạnh.

Bất quá đã nói đến nước này, cô đương nhiên cũng không thể cự tuyệt nữa.

Cầm lấy chén rượu, nghẹn lại hô hấp, vốn định một hơi kết thúc, lại không ngờ Thẩm Chiêu Chiêu thật sự đã đánh giá cao chính mình.

Mới uống một ngụm, Thẩm Chiêu Chiêu đã bị sặc đến không thể không ngừng lại.

“Khụ, khụ, khụ...”

Cô cúi đầu, tay trái che miệng ho khan làm Giang Viễn Phàm bên cạnh hận không thể chịu thay cô.

“Thế nào rồi, em có sao không? Chiêu Chiêu.....”

“Ừm..không sao, em không sao.” Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhận lấy khăn giấy mà Giang Viễn Phàm đưa qua vừa nghẹn ngào nói.

Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy mọi người tựa hồ đều đang quan tâm mà nhìn cô, chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười, lặp lại một lần, “Không sao, vừa rồi không cẩn thận bị sặc, tôi uống được.”

Nói xong lại hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị uống tiếp thì chén rượu trong tay đã bị Giang Viễn Phàm một bên đoạt đi, “Anh uống thay em.” Nói xong lập tức uống một hơi cạn sạch.

Nhìn một màn này, đám công tử nhà giàu luôn sợ thiên hạ không loạn kia lần này lại không một người nói lời phản đối, mà là đều có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt.

Ngay sau đó trong lòng hiểu rõ lại không nói ra mà thầm nghĩ, trách không được luôn có một số nam nhân thích chuốc rượu cho nữ nhân, thật sự là rất có tình thú.

Một vòng trừng phạt qua đi, trò chơi tiếp tục.

Nhưng hiển nhiên hiện tại mọi người đều không nhiệt tình như trước.

Người chủ trì tất nhiên là cũng nhận ra, vì thế tròng mắt xoay chuyển, “Trò chơi này mọi người đều chơi chán rồi đúng không, hay là chúng ta đổi trò khác đi?”

“Hay chơi thật và thách đi, thông qua xúc xắc quyết định người thua, người có điểm số lớn nhất sẽ chọn thật hay thách thay người thua, nhưng nếu người thua là con gái liền có thể tự lựa chọn. Cuối cùng nếu người thua không muốn nói hoặc là không muốn làm liền tự phạt một ly, thế nào?”

Lời nói vừa dứt, đa số mọi người đều đồng ý.

Đương nhiên là càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ liền càng thích.

Hơn nữa, đại mạo hiểm?

Là thật sự có thể rất mạo hiểm nha ~

Nhìn không khí lại một lần nữa nóng lên, người chủ trì không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng một lần nữa hiện ra chút ý cười.

Cũng may đám người này lại có hứng thú rồi, chỉ cần bọn họ chơi tận hứng, tiền boa anh nhận được cũng gần nửa tháng tiền lương rồi.

“Này, lão Hứa...”

Liền mọi người khí thế ngất trời bắt đầu lắc xúc xắc, Lục Chí Bạch vô tình quay đầu lại đột nhiên phát hiện người anh em tốt này của mình hình như không thích hợp, vì thế anh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đυ.ng vào Hứa Ngôn bên cạnh, “Này, cậu nhìn lão Quý xem, sao mình lại cảm thấy cậu ấy có chút không thích hợp ? Tuy rằng ngày thường cậu ấy cũng không nói nhiều lắm, nhưng tối nay cảm giác cậu ấy có chút kỳ quái, cậu thấy có phải không?”

Hứa Ngôn nghe vậy có chút ngạc nhiên mà nhìn Lục Chí Bạch một cái, không tồi, có tiến bộ, nhưng ngoài miệng vẫn là tùy ý lừa gạt nói, “Không biết nữa, có thể là tâm tình không tốt đi.”

Nghe được Hứa Ngôn nói, Lục Chí Bạch tán đồng gật gật đầu, cũng không có truy hỏi đến cùng, rốt cuộc mỗi người đều sẽ có lúc tâm tình không tốt.

Đến nỗi anh phiền cái gì, người ta không nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Thấy Lục Chí Bạch không truy vấn nữa, Hứa Ngôn lúc này mới nhìn thoáng qua Quý Yến Lâm cả người đang gần như biến mất dưới ánh đèn tối tăm.

Anh nhìn chằm chằm về phía bàn tiệc, dường như chỉ đơn thuần là đang xuất thần.

Nhưng Hứa Ngôn biết, không phải.

Cậu ta đang nhìn ly rượu, là ly rượu Thẩm Chiêu Chiêu uống nhưng bị Giang Viễn Phàm chạm vào.

Giờ phút này, Hứa Ngôn không tiếng động thở dài, anh thu hồi ánh mắt, bỗng dưng nói với người còn đang cười ngây ngô bên cạnh, “Mấy ngày nữa mình sẽ ra nước ngoài công tác, cậu đi chung với mình đi.”

Lục Chí Bạch: “A? Cậu không sao chứ, cậu đi công tác mình đi theo làm gì?”

Hứa Ngôn: “Tránh nạn.”

Lục Chí Bạch: “.......?” Tránh nạn gì? Đầu óc Hứa Ngôn còn bình thường không đó?

Tuy rằng Lục Chí Bạch không nói chuyện, nhưng ý tứ trong ánh mắt thật sự quá mức rõ ràng. Thấy vậy, Hứa Ngôn lại là thở dài.

Thôi, người ta muốn tìm cái chết thì anh cũng không cản được, dù sao anh cũng đã tận lực rồi.

Quý Yến Lâm nhìn chén rượu kia, anh cảm thấy chính mình rất kỳ quái nhưng cũng biết là kỳ quái chỗ nào.

Hình ảnh vừa rồi không ngừng tái hiện trong đầu anh.

Bộ dáng cô thẹn thùng, ỷ lại Giang Viễn Phàm, bộ dáng hai người thân mật, anh đều khống chế không được mà hồi tưởng.

Cô thích Giang Viễn Phàm, cô......

Lúc Quý Yến Lâm không tự giác mà tiếp tục suy nghĩ lung tung, bất chợt bị một tiếng nói tràn ngập hưng phấn cùng vui sướиɠ đánh gãy, “Yến ca, nghĩ cái gì vậy, đến anh rồi, Lục Chí Bạch mới vừa lắc rồi, anh tùy tiện lắc một chút đi!”

Quý Yến Lâm hoàn hồn, nhìn xúc xắc đã bị đẩy đến trước mặt anh, cũng không làm mọi người mất hứng, cúi người tùy ý lắc vài cái lại mở ra, điểm số không cao, vừa lúc là hai điểm.

“Ha ~ ha ~ ha! Lục Chí Bạch!”

“~ Lục công tử ~”

“Ha ha ha ha ha, Phó công tử của chúng ta có điểm cao nhất, cười chết mất, xem ra lão Lục lành ít dữ nhiều nha ~”

“Tới tới tới, lão Phó nhanh ra đề đi, thật hay là thách đây~”

Một vòng này thật là có chút đáng xem, bởi vì Phó Tư Kỳ có điểm số cao nhất, mà Phó Tư Kỳ lại là người mà bọn họ công nhận là biết chơi, để anh chọn nhất định sẽ không nhàm chán!

Lục Chí Bạch nhìn mọi người hứng thú bừng bừng, lại nhìn vẻ mặt Phó Tư Kỳ không có ý tốt mà nhìn anh, trong lòng cũng không khỏi có chút hoảng, nhưng trên mặt vẫn là giả vờ bình tĩnh, “Nhanh lên nhanh lên, muốn mình làm gì, thật hay là thách, đừng câu giờ nữa.”

Nghe được Lục Chí Bạch nói, Phó Tư Kỳ cười cười, sau đó lại suy tư vài giây, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Vòng thứ nhất chúng ta chơi thử trước, cậu gọi điện thoại cho bạn gái cũ nói chúng ta quay lại đi.”

Lục Chí Bạch: “..... Cái gì, thật hay giả, chỉ vậy thôi à?”

Nhìn đến ánh mắt không thể tin tưởng của Lục Chí Bạch, Phó Tư Kỳ cười một chút, “Đúng vậy, liền đơn giản như vậy, thế nào, có phải anh em tốt của cậu không?”

Lục Chí Bạch nhếch miệng cười, “Tốt, rất tốt! Không hổ là anh em tốt của mình!”

Nhìn Lục Chí Bạch một bộ cảm thấy may mắn, Hứa Ngôn bên cạnh chỉ cười không nói.

Non, vẫn là quá non.