Sau Khi Từ Hôn, Đại Lão Cưng Như Bảo Vật

Chương 27: Ngu không thể tả

Đúng lúc này thì Hà Tư Vân lại chen ngang một câu: “Thư ký Nguyễn, nếu không thì... cô cứ đưa cho hắn đi.”

Lời nói của cô ta như đổ thêm dầu vào lửa khiến tên cướp cảm thấy không thể để “miếng mồi ngon” trước mặt bay mất. Gã giơ dao, bước thêm một bước đe dọa.

“Làm sao tao biết mày không lừa tao? Đồ nhãi con, tao không bán được thì cũng là chuyện của tao! Mau đưa đây!”

“Đứng lại!”

Nguyễn Tuyển Hề gần như muốn bật khóc vì sự ngu ngốc của Hà Tư Vân, lại một lần nữa quát lớn:

“Tôi là vợ của Phó Dư Ngạn, người đứng đầu Tập đoàn Phó Thị. Cặp vòng tay này là đồ gia truyền của nhà họ Phó.”

“Nếu không tin, anh cứ tra thử ngay bây giờ, xem tôi có lừa anh không.”

Cô buộc phải nhắc đến Phó Dư Ngạn.

Ở Ninh Châu, không ai không biết đến Tập đoàn Phó Thị.

Cô không muốn dùng quyền thế để ép người nhưng trong hoàn cảnh này, gã cướp kia cần hiểu rõ hậu quả nếu dám động vào nhà họ Phó.

Quả nhiên, gã ta tỏ vẻ lưỡng lự, đứng khựng lại, ánh mắt chần chừ.

“Tôi sẽ tặng thêm đôi bông tai này. Chúng cũng rất đáng giá.”

Nguyễn Tuyển Hề tiếp tục dùng chiêu cũ, tháo đôi bông tai ra và ném thật xa.

“Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, anh không còn nhiều thời gian đâu.”

Sự uy hϊếp xen lẫn dụ dỗ của cô cuối cùng cũng có hiệu quả. Gã đàn ông buông một câu chửi thề sau đó chạy về phía dây chuyền và bông tai để nhặt.

Ngay khi gã quay lưng, Nguyễn Tuyển Hề lập tức lao về phía xe của mình. Hà Tư Vân cũng vội vã chạy theo sau.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện phía trước khiến cô giật mình suýt ngã. Khi nhìn kỹ, Nguyễn Tuyển Hề mới nhận ra đó là Giang Chỉ.

Hà Tư Vân cũng thấy anh ta, liền chạy đến ôm chầm lấy, nghẹn ngào kêu lên:

“Giang tổng!”

Giang Chỉ không đến một mình, anh ta còn mang theo cả tài xế.

Nhìn thấy anh, Nguyễn Tuyển Hề mới thở phào nhẹ nhõm. Tên cướp thấy có người đến cũng nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.

Chưa kịp nói gì, cô đã bị Giang Chỉ kéo mạnh lấy cổ tay.

Lực tay của anh ta lớn đến mức chính anh ta cũng không nhận ra khiến cô đau nhói.

Cơn giận trong lòng cô bùng lên.

Gã đàn ông này bị làm sao vậy? Cô vừa phải chịu trận liên lụy do người anh ta yêu gây ra, thế mà anh ta lại đến đây tức giận với cô trước?

Hay vẫn giống trong giấc mơ, anh ta cho rằng đây là lỗi của cô?

Những tình tiết trong mơ cứ lặp lại: “nguyên nhân không thay đổi nhưng kết quả lại có sai lầm.” Điều này khiến cô vừa bực bội vừa mệt mỏi.

“Anh bị bệnh à? Định ra tay với tôi luôn sao?”

Cô lạnh lùng nói sau đó dùng tay còn lại gỡ từng ngón tay anh ra, giải thoát cho cổ tay đã đỏ ửng của mình.

Giang Chỉ cúi đầu nhìn cô. Thấy cô chân trần đứng dưới đất, trên người lấm lem bụi bẩn, dáng vẻ vô cùng thảm hại, một góc nào đó trong lòng anh nhói lên.

Nhưng vì mối quan hệ căng thẳng giữa hai người đã kéo dài quá lâu, anh không biết phải thể hiện sự quan tâm ra sao.

Nguyễn Tuyển Hề chẳng thèm nhìn anh, quay về ghế lái của mình, lôi điện thoại ra.

Màn hình hiện lên một tin nhắn từ Phó Dư Ngạn, được gửi cách đây ba phút:

“Tôi đang ở dưới công ty em.”

Cô giật mình, không hiểu sao anh lại đến đây. Vừa định nhắn tin trả lời thì tay cô run lên, vô tình nhấn vào nút gọi video.

Phó Dư Ngạn gần như nhận cuộc gọi ngay lập tức.

“Em đang ở đâu?”

Dù chỉ xuất hiện trên màn hình, anh vẫn giữ dáng vẻ sang trọng, nổi bật và điển trai đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Nguyễn Tuyển Hề suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nói thật và gửi địa chỉ cho anh.

Cô biết mình chưa thể rời đi ngay. Khi cảnh sát đến, việc này chắc chắn sẽ phải tốn thêm thời gian.

Hơn nữa nếu chuyện này lan ra ngoài, thà để anh nghe từ cô còn hơn để anh biết qua người khác.