Quý Tự cũng không nhìn kỹ, nhìn thấy đối phương có những đặc điểm nổi bật trùng khớp với Quý Du Trì trong cuốn sách, ngay lập tức hít sâu một hơi, nắm chặt tay lấy dũng khí, quyết đoán lao tới.
Với thái độ như thể liều mạng, cậu túm lấy cổ tay Quý Du Trì, kéo đi tới một chỗ góc khuất.
"Tiểu thiếu gia!" Quản gia còn đang ở tầng hai vẫn lớn tiếng gọi.
Sợ ông nội và quản gia phá hỏng kế hoạch của mình, Quý Tự đành cắn răng tăng tốc.
Trong đầu cậu chỉ toàn suy nghĩ cách làm sao thuyết phục Quý Du Trì để giữ lại mạng nhỏ của mình, cậu hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bị cậu kéo đi ban đầu chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, sau đó ánh mắt dần co lại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cậu, đôi mắt thâm sâu khó đoán.
Một lúc lâu, ánh mắt người đàn ông đang tràn đầy cảm xúc mãnh liệt bỗng dịu lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn cậu không rời.
Quý Du Trì giống như hoàn toàn bị khuôn mặt này của Quý Tự mê hoặc. Hắn để mặc cho cậu kéo đến một góc khuất trong biệt thự mà không có chút phản kháng nào.
“Tôi là Quý Tự, tôi biết anh mới là thiếu gia thật sự của Quý gia, còn tôi chỉ là giả.” Mới vừa đứng lại, Quý Tự đã không thể chờ được mà vội vàng tỏ thái độ lấy lòng: “Anh yên tâm, mọi thứ của Quý gia đều là của anh, tôi tuyệt đối không lấy một xu, tôi sẽ rời đi tay trắng, được không?”
Giọng cậu rất chân thành, còn pha lẫn chút cẩn trọng và lấy lòng.
Đại lão, gữ lại mạng nhỏ của tôi, được không?
Cầu xin anh đấy QAQ, tôi thật sự không muốn chết.
Trong lòng Quý yên lặng cầu nguyện.
Cậu len lén liếc nhìn Quý Du Trì, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, thấp thỏm chờ câu trả lời.
Sắc trời đã tối dần, ánh đèn trong biệt thự sáng lên.
Tại góc khuất của biệt thự, chỉ có ánh sáng vàng ấm áp bao trùm hai người. Quý Tự bởi vì sợ hãi, chỉ dám nhìn hai chiếc bóng lớn nhỏ dưới chân.
Dù chỉ là cái bóng, Quý Du Trì vẫn toát ra một áp lực nguy hiểm vô cùng đáng sợ.
Còn bóng của cậu thì nhỏ yếu bất lực lại đáng thương, bị cái bóng của Quý Du Trì hoàn toàn áp chế.
Cảm giác sợ hãi mơ hồ làm trái tim Quý Tự đập nhanh hơn.
Từ xa, quản gia vẫn đang tìm cậu, tiếng gọi "Tiểu thiếu gia" vang lên liên tục.
Quý Tự không dám trả lời. Cậu biết ông nội đang bàn chuyện với Quý Du Trì, nhưng vì đã xuyên sách, cậu sợ bị chất vấn, không biết phải giải thích như thế nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Quý Du Trì mãi không lên tiếng khiến Quý Tự càng thêm thấp thỏm và căng thẳng. Bàn tay đang nắm chặt cổ tay hắn bất giác siết lại mạnh hơn.
Ở góc độ cậu không nhìn thấy, Quý Du Trì cuối cùng cũng động đậy.
Hắn hơi hạ mắt, cuối cùng cũng chịu rời đi ánh nhìn chăm chú khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo của Quý Tự, chậm rãi dừng ở trên bàn tay đang túm lấy cổ tay mình.
Một lúc sau, khi trái tim Quý Tự như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp, nguy hiểm của người đàn ông từ trên đình đầu truyền đến.
Hắn hỏi: “Tay trắng rời đi sao?”
Quý Tự vội vàng gật đầu.
Còn chưa kịp trả lời, cậu lại nghe người đó nói tiếp: “Tay trắng chỉ tính từ bây giờ. Mười tám năm cậu chim khách chiếm tổ, khoản nợ này nên tính sao?”
Quý Tự sững sờ.
Cậu cứ nghĩ rời đi tay trắng đã là rất có thành ý rồi, không ngờ Quý Du Trì còn muốn truy cứu khoản nợ mười tám năm qua.
Kỳ thật... Quý Du Trì nói cũng không sai. Nguyên chủ đích xác đã hưởng thụ những thứ vốn thuộc về Quý Du Trì trong suốt mười tám năm.
Giờ cậu xuyên thành nguyên chủ, thay nguyên chủ trả nợ cũng là điều hợp tình hợp lý.
Nhưng làm sao mà trả nổi đây?