Tạ Thanh Liên quả thực không thể tin được, cậu lớn như vậy rồi còn chưa bị trừng phạt như thế bao giờ, huống chi lại còn là cách thức đáng xấu hổ như vậy.
Bây giờ trẻ con ba tuổi cũng chưa chắc sẽ bị đánh vào mông nữa đấy!
Mặt Tạ Thanh Liên đỏ bừng cả lên, phản đối mãnh liệt: “Anh không thể làm như vậy!”
Lục Bách giữ chặt Tạ Thanh Liên đang giãy giụa, không để ý đến cậu, chỉ là tay lại bắt đầu dùng sức.
“Bốp.”
Âm thanh giòn tan của da thịt chạm nhau vang lên, truyền đến tai Tạ Thanh Liên vô cùng rõ ràng, kèm theo đó là cảm giác nóng rát dâng lên từng đợt.
Tạ Thanh Liên càng ra sức giãy giụa hơn.
Lục Bách hoàn toàn không bị ảnh hưởng, anh lạnh lùng nhếch môi, vẫn còn lâu mới đến ba mươi cái.
Tạ Thanh Liên vùng vẫy một hồi, thấy không có kết quả, thế là chỉ có thể che mặt, âm thầm chịu đựng.
Lục Bách đã nương tay, nhưng vẫn dùng lực, sau khi đánh xong, mông cậu đã sưng lên một mảng.
Lục Bách xoay mặt Tạ Thanh Liên lại, phát hiện Tạ mèo con ra vẻ đáng thương hề hề, còn không cho anh chạm vào, trên hàng mi cong vυ't ấy vẫn vương vài giọt nước mắt trong veo.
Lục Bách thật sự cảm thấy đau đầu, không đánh thì không nhớ, mà đánh rồi thì bản thân lại đau lòng.
Lục Bách phát hiện đứa nhỏ này có một chút khuynh hướng tự hủy, anh luôn cố gắng giải quyết tất cả những chuyện có thể khiến cậu hắc hóa. Nếu không, nhớ đến nhân vật phản diện diệt thế muốn đồng quy vu tận với tất cả mọi người trong sách, thôi thôi, không thể nuôi dạy đứa nhỏ thành ra như vậy được!
Tạ Thanh Liên bây giờ là một đứa trẻ ngoan!
Anh im lặng bôi thuốc lại cho Tạ Thanh Liên, tự mình đánh nhóc con, thì cũng phải tự mình dỗ dành thôi.
“Sau này không muốn bị đánh nữa thì phải biết yêu quý cơ thể bản thân cho tốt.”
Lục Bách kinh ngạc phát hiện hình như mình không giỏi an ủi người khác cho lắm.
Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu, tại sao có những người bạn trai không thể dỗ dành được người yêu của mình.
Tạ Thanh Liên cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi thuốc bôi lên da, còn bên tai thì nghe giọng nam trầm thấp vụng về an ủi.
Trong lòng càng thêm tủi thân.
Trước đây vì đôi chân mà rất nhiều việc trong sinh hoạt cậu đều phải phiền đến Lục Bách, vất vả lắm mới có thể tự mình hoạt động được, chỉ một chút chuyện nhỏ này, bản thân thật sự không muốn làm phiền Lục Bách.
Kết quả còn bị đánh, lòng tự trọng cứ như vậy rơi lả tả xuống đất.
Lục Bách thấy Tạ Thanh Liên không để ý đến mình, anh thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Cậu biết tôi sợ cậu bị thương mà.”
Tai của mèo nhỏ dựng lên.
“Tôi hy vọng ở chỗ tôi, cậu sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Khi lời này lọt vào tai Tạ Thanh Liên, chính là Lục Bách đang bày tỏ rõ ràng lòng mình: Tôi muốn bảo vệ cậu.
Những gai nhọn dựng đứng trên người Tạ mèo con đều mềm nhũn ra, thái độ rõ ràng cũng đã dịu xuống.
Cậu che mặt vùi vào người Lục Bách biểu thị thái độ bản thân đồng ý làm lành.
Lục Bách xoa mái tóc đen mượt của Tạ Thanh Liên, lúc trước đọc sách sao không phát hiện cậu là một người ngạo kiều như vậy chứ?
Có lẽ là vì trái tim của Tạ Thanh Liên trong sách đã sớm nguội lạnh rồi.
Nhìn thiếu niên tươi tắn trước mắt, trong lòng Lục Bách thoáng qua một tia vui mừng, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì lần xuyên không này của mình.
Cùng với ánh trăng sáng của mình, trở thành… người nhà, cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Lục Bách ôm Tạ Thanh Liên nằm trên giường, lúc này cặp sừng nhỏ ác ma ló ra: “Cậu muốn làm chuyện xấu thì cũng được thôi, chỉ cần đừng để tôi phát hiện là được.”
Lục Bách dừng một chút, khẽ cười: “Nếu bị phát hiện, phát hiện một lần tăng thêm mười cái, thấy thế nào?”
Tạ Thanh Liên lặng lẽ cuộn mình mình thành một cục, cứ giả vờ như không nghe thấy.
Lục Bách có lẽ là buồn ngủ rồi, anh lười về giường mình, vậy nên ôm Tạ Thanh Liên rồi ngủ luôn.
Như vậy thì buổi tối chắc Tạ mèo con không thể giở trò gì nữa nhỉ?
Suy nghĩ của Tạ Thanh Liên hỗn loạn, cứ mơ mơ màng màng, người này là ác ma sao?
Chẳng mấy chốc, cậu cũng chìm vào giấc ngủ trong mùi hương quen thuộc.
...
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, lấp lánh như ánh vàng.
Tạ Thanh Liên sờ vào bên cạnh, đã không còn hơi ấm.
Bên này, Lục Bách không đi luyện tập buổi sáng, mà là mở riêng một phòng ở võ quán.
Không giống như trước đây, những chủ chốt khác của Tân Dã cũng đều đến.
Lục Bách tự mình ăn Tẩy Tủy Đan trước, sau khi tẩy tủy xong, thì trông coi những chủ chốt quan trọng nhất của Tân Dã tiến hành quá trình này.
Giai đoạn hiện tại vừa mới bắt đầu, Lục Bách không yên tâm để bọn họ tự làm.
Anh cầm một viên Tẩy Tủy Đan cực phẩm bỏ vào miệng.
Vừa vào miệng đã tan.
Dược hiệu hung mãnh từng đợt từng đợt gột rửa cơ thể Lục Bách.
Tẩy tủy tẩy tủy, tất nhiên phải chịu nỗi đau thay da đổi thịt.
Anh hoàn toàn không thể phân tán sự chú ý, là vì toàn thân không có chỗ nào không đau.
Ngay cả Bạch Đào cũng đặt xuống bộ phim truyền hình cẩu huyết trong tay, ở một bên trông chừng Lục Bách.
Chất bẩn từng chút từng chút bị bài xuất ra khỏi cơ thể, thể lực của Lục Bách cũng dần dần xói mòn đi.
Trong cơn đau khổ không biết giằng xé bao lâu, mơ màng lại hỗn loạn, hình như anh đã ngủ thϊếp đi rồi tỉnh lại lần nữa.
Lục Bách chống đỡ thân hình thon dài, anh đỡ lấy đầu, lý trí dần dần mới trở lại.
Nhìn thấy toàn thân mình đầy vết bẩn, Lục Bách vội vàng đi tắm.