"Không phải." Giọng Lạc Thanh ngừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cuối cùng cũng tỏ ra hứng thú hơn với người trước mặt: "Tôi biết chụp ảnh, có kinh nghiệm làm người mẫu. Nếu các cô cần chụp ảnh thì tôi có thể đến, nhưng cần có thù lao."
"???" Vẻ mặt Vu Thư Kỳ phức tạp: "Cô làm ăn kiểu này à?"
Lạc Thanh thản nhiên nói: "Kiếm cơm bằng tay nghề, không có gì xấu hổ."
Trong giới của mấy cô hot girl mạng này quả thực cần nhϊếp ảnh gia, đôi khi nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp quá đắt họ cũng sẽ góp tiền thuê chung. Bây giờ có người sẵn có, Vu Thư Kỳ đương nhiên không từ chối.
Huống hồ mục đích chính của cô ta là để người khác xem bộ dạng bây giờ của Lạc Thanh, nên nhanh chóng đồng ý: "Đến lúc đó tôi gửi địa chỉ cho cô."
Thỏa thuận xong thù lao, Vu Thư Kỳ cũng nhanh chóng rời đi. Lạc Thanh vừa đợi bé con ăn bánh vừa tính toán số tiền này phải dùng thế nào.
Đều là phải tiêu cho bọn trẻ, trước tiên mua cho chúng một ít đồ dùng sinh hoạt, ví dụ như bát đũa, găng tay gì đó, còn phải mua thêm mấy bộ quần áo, đồ hiện tại quá mỏng. Cô cũng chưa gặp đứa bé trai kia, không biết có mua vừa không.
Đang nghĩ ngợi, một bàn tay nhỏ đẩy chiếc bánh vào tầm mắt.
Ánh mắt cô hơi dừng lại.
"Dì ơi, ăn nữa ạ." Bé Lạc An nhìn cô tha thiết.
"Không cần." Lạc Thanh từ nhỏ đã không ham ăn uống, hay nói đúng hơn là cô không có ham muốn lớn đối với bất cứ thứ gì. Cả đời này cũng không có chí hướng gì lớn lao, chỉ mong bình an, ổn định là tốt rồi.
Xuyên sách có lẽ là tai nạn duy nhất.
"Ngọt lắm ạ!" Bé Lạc An không muốn một mình hưởng thụ, nhất là khi dì nói dì hết tiền rồi, còn mua bánh cho bé: "Mềm lắm ạ."
Bé con kiên trì muốn đút bánh cho dì.
Thấy chiếc thìa nhỏ đưa đến miệng, nửa thân người của bé con gần như đè lên người mình, cơ thể Lạc Thanh cứng đờ trong giây lát, không thể từ chối đành phải nhanh chóng ăn miếng bánh nhỏ đó.
"Ngọt lắm đúng không ạ!" Đôi mắt bé Lạc An sáng lấp lánh: "Dì có vui hơn chút nào không ạ?"
"Gì cơ?"
"Dì bị bắt nạt, sẽ buồn." Bé Lạc An lại đút cho cô một miếng nữa: "Như vậy sẽ không buồn nữa ạ."
Lạc Thanh sững sờ một chút, hóa ra bé con nghĩ cô buồn sao?
Thật ra không phải buồn, cô chỉ là không tìm thấy cảm giác đồng cảm nào cả. Thế giới này, con người và sự việc đối với cô đều rất hư ảo. Cô có thể chấp nhận, nhưng không thể hòa nhập. Dù lúc đó Vu Thư Kỳ có thật sự nổi trận lôi đình muốn đánh nhau với cô, cô cũng chưa chắc đã có biến động cảm xúc gì.