Khi Thu Thu mở to mắt nhìn, thiếu niên bỗng đưa tay ra.
Một giây sau, lòng bàn tay với những ngón tay thon dài của cậu đầy ắp những đồng tiền vàng và đá quý lấp lánh.
“Chọn một viên mang đi, có thể mua bất cứ thứ gì em muốn.”
Từ khi có ký ức đến giờ, anh chưa từng làm chuyện nhàm chán như vậy.
Dẫu biết rằng khát vọng khi được đáp ứng sẽ không ngừng gia tăng.
Một khi có một cây kẹo, sẽ muốn cây thứ hai, thứ ba.
Cho đến khi khao khát sở hữu cả chiếc máy làm kẹo.
Nhưng khi anh còn đang suy nghĩ một cách lãnh đạm, giọng nói nhẹ nhàng bỗng cắt ngang:
“Nhưng… những thứ này không phải của em mà.”
Nhìn đống châu báu lấp lánh, Thu Thu lại nhìn xuống túi vải cũ kỹ trong lòng:
“Em chưa bao giờ có thứ gì đẹp như vậy, đồ của em dễ nhận ra lắm, toàn màu xám xịt thôi.”
Nói xong, Thu Thu còn lo lắng thêm:
“Với cả anh ngốc thế, nếu để bọn trẻ lớn hơn thấy thì bị cướp mất đấy, nhớ giấu kỹ nha.”
“Thu Thu, cháu làm gì vậy...”
Lúc này, dì của cậu bé vừa ra khỏi tiệm thuốc, lo lắng chạy tới.
Thu Thu liền ôm túi vải quay đầu lại.
Ngốc?
Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ, dù cả Hội trưởng lão nghiêm khắc nhất cũng chưa từng đánh giá anh như vậy.
Cận Lẫm nhíu mày ngẩng lên, giấc mơ trước mặt bỗng tan vỡ như những mảnh vụn pha lê.
Khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói bá đạo vang vọng bên tai anh:
“Đừng quên, anh đang có nhiệm vụ.”
“Rồng sao? Cái đám bò sát kiêu ngạo, phiền phức ấy cũng dám mơ tưởng đến em trai ta? Đúng là nằm mơ! Bản thiếu gia đã ghét cay ghét đắng bọn chúng suốt mấy ngàn năm nay rồi!”
Trong phủ thân vương, bầu không khí lúc này căng thẳng đến cực độ.
Vừa nghe xong đề xuất mới nhất của bác sĩ, Khâu Diệc Minh đã tức giận đến mức bóp nát tựa ghế được chạm trổ tinh xảo.
Ngay cả Khâu Cảnh Dụ, người xưa nay ít khi đồng tình với em trai, cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Hai luồng tinh thần lực hung mãnh như muốn xé tan tất cả ập đến, khiến cả nhóm bác sĩ đổ mồ hôi lạnh, mấy y tá phía sau run rẩy làm rơi cả hộp dụng cụ y tế.
“Thưa… thưa cậu chủ, ý tôi chỉ là, nếu bên cạnh có một huyết mạch đặc biệt mạnh mẽ bảo vệ, thì có lẽ thời gian hóa hình của cậu út sẽ được rút ngắn…”
“Và rồng là huyết mạch mạnh nhất mà chúng ta biết đến hiện nay!”
Vị bác sĩ không ngờ rằng, chỉ một phương án điều trị được đưa ra đã dẫn đến tình cảnh thế này.
Có vẻ như lời đồn về mối quan hệ căng thẳng giữa gia tộc thân vương và Long tộc là hoàn toàn có cơ sở.
“Cái gì chứ? Ta lợi hại thế này mà lại không bằng một con rồng sao?”
Là người có huyết mạch thức tỉnh mạnh mẽ nhất trong nhà, Khâu Diệc Minh cười nhạo, hoàn toàn không thèm để ý.
“Lúc mới sinh yếu một chút thì có gì đáng sợ? Để ta tự tay dạy dỗ, lớn lên chắc chắn em ấy sẽ trở thành một mãnh thú thực thụ!”
“Chỉ là… sao lại thích ngủ đến thế, còn cứ chọn ngủ trong tay anh cả. Không sợ bị anh cả ăn thịt sao?”
Lời lẩm bẩm đầy ghen tị của Khâu Diệc Minh khiến Khâu Cảnh Dụ, người đang quan sát bên cạnh, khẽ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt.
Hừ.
Nhóm bác sĩ và y tá đứng cạnh, bị áp lực tinh thần khủng khϊếp đè nặng, cố gắng duy trì nụ cười cứng đờ, tay run rẩy lau mồ hôi.
Thay vì lo lắng về việc hóa hình, họ nghĩ điều đáng lo hơn chính là “chuỗi thức ăn” trong gia đình này.
Một gia đình toàn những mãnh thú hung bạo, không hề tinh tế, lại đang nuôi dạy một ấu thú thuần ăn cỏ yếu ớt, thậm chí còn muốn cậu nhóc lớn lên thành mãnh thú…
Chuyện này nghe đã thấy hoang đường, huống hồ đây lại là phủ thân vương khét tiếng toàn cõi tinh hệ vì sự đáng sợ của mình!
Nếu có gì bất trắc, số khẩn cấp của Hiệp hội Bảo vệ con non là bao nhiêu nhỉ?