Ở Mạt Thế, Ta Được Nam Chính Trọng Sinh Cứu Vớt

Chương 26

"Khụ... khụ... khụ..."

Cố Dao Cầm bị cảm giác ngạt thở mạnh mẽ và sự suy kiệt nuốt chửng. Cơ thể cô ta không thể phản kháng, chỉ có thể há miệng cố gắng hớp lấy không khí, trông chẳng khác gì một con cá sắp chết bị quăng lên bờ.

“Bước tiếp theo...”

Cố Lan Tranh giơ con dao sắc bén lên, áp sát vào cổ tay của Cố Dao Cầm.

"Sẽ không đau lắm đâu, tôi sẽ dùng dị năng chữa lành để chữa lành mọi vết thương ngoài da cho cô."

Cố Dao Cầm trợn tròn mắt, cuối cùng không chịu nổi cú sốc, lăn ra ngất xỉu.

Cố Lan Tranh cắt đứt gân tay, gân chân của Cố Dao Cầm, sau đó lại nối lại, đồng thời dùng dị năng chữa lành để chữa trị tất cả các vết thương ngoài da. Bề ngoài không để lại chút dấu vết nào, không ai có thể phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng từ giây phút đó, Cố Dao Cầm không thể sử dụng dị năng được nữa.

Dù gân tay, gân chân đã được nối lại, nhưng Cố Lan Tranh cố tình không phục hồi hoàn toàn. Về sau, Cố Dao Cầm vẫn có thể đi lại sinh hoạt như người bình thường, nhưng khả năng chiến đấu chẳng khác nào một người bình thường.

Không thể gϊếŧ xác sống, càng không thể chiến đấu.

Cố Lan Tranh bước tới góc phòng, một cú đá khiến chiếc tủ kính cường lực nứt toác, để lộ ra một viên tinh thể năng lượng nhiều màu sắc bị hư hại, trông như đã bị hút năng lượng một nửa rồi dừng lại.

Cô lấy bật lửa ra, đốt dần báo cáo nghiên cứu về tinh thể đặc hóa này, chỉ xóa phần ghi chú về tác dụng phụ, rồi ném tàn giấy sang một bên.

“Còn bước cuối cùng nữa là xong.”

Cố Lan Tranh quay lại bàn phẫu thuật, túm lấy tóc của Cố Dao Cầm đang bất tỉnh, kéo lê cô ta tới chỗ chiếc tủ kính chứa tinh thể đặc hóa, rồi thả xuống.

Đeo găng tay làm từ vật liệu đặc biệt, Cố Lan Tranh nhặt viên tinh thể, nhét vào tay Cố Dao Cầm đang nằm sõng soài dưới đất. Sau đó, cô phủi tay, vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Để tránh bị phát hiện đây là trò của nữ phụ, đành miễn cưỡng hoàn thiện hào quang nữ chính của cô ta. Tốn không ít sức đấy.” Cố Lan Tranh không thèm để ý tới Cố Dao Cầm nữa, cô bước tới máy chủ trung tâm của phòng thí nghiệm và ấn một nút.

“Mở cổng sinh lộ cho tôi.”

Hệ thống vốn đang ở trạng thái ngủ đông bỗng sáng lên, một giọng nữ cơ học vang lên trong phòng thí nghiệm:

“Nhận lệnh. Đã mở sinh lộ cho bạn. Lưu ý: Đây là cánh cửa sinh lộ cuối cùng. Sau khi sử dụng, toàn bộ sinh lộ sẽ bị hủy bỏ, chỉ có thể ra vào thông qua hành lang Mạc Y Lai. Xin chú ý.”

“Không sao, tôi không cần nữa.”

Cố Lan Tranh dọn sạch mọi dấu vết của mình trong phòng thí nghiệm, rồi nhảy qua cánh cửa sinh lộ trên sàn do hệ thống mở ra.

Đi qua hành lang tối om, cô bước thẳng tới cuối đường, leo ra ngoài.

Ngay khi cô vừa thoát ra, đường hầm phía sau lập tức rung chuyển dữ dội, vỡ vụn, rồi chìm sâu xuống lòng đất trong tiếng nổ ầm ầm.