Chú Liễu là một người đáng thương, người con trai duy nhất đã mất, vợ không chịu nổi cú sốc cũng ra đi, chú trở thành một ông già cô đơn, thôn xóm chăm sóc chú, để chú thỉnh thoảng đánh xe thôn đưa đón thôn dân, tính điểm công cho chú.
"Tôi, tôi không cần đâu."
Tiêu Bảo Trân trực tiếp nhét vào tay ông ấy, sau đó mới ngồi xuống ăn phần của mình.
Cô không nhịn được mà thưởng thức kỹ càng cái bánh bao thịt này, sự thỏa mãn trong lòng không thể diễn tả thành lời, ở thế giới tận thế, cô ăn toàn là các loại chất dinh dưỡng và đồ tiếp tế, cô mơ ước được ăn một chiếc bánh bao to đùng với nguyên liệu thật như thế này.
Một phần ba cái bánh bao không lớn nhưng ba người đều ăn chậm rãi, thưởng thức từ từ, đến khi đi đến đầu thôn mới gần như ăn xong, ngay cả tay cầm bánh bao cũng không nỡ lau.
Vừa ăn bánh bao vừa trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
Nhưng khi xe thôn đi đến đầu thôn, vô tình liếc nhìn sang bên cạnh cối xay ở đầu thôn, bầu không khí thoải mái này lập tức tan biến.
Thôn dân đều biết, bên cạnh cối xay ở đầu thôn là nơi tụ tập của những người già, lúc rảnh rỗi họ thích tụ tập lại nói chuyện phiếm, đôi khi những người trẻ tuổi cũng tụ tập ở đây để buôn chuyện.
Tiêu Bảo Trân ngồi xe thôn vào thôn, lúc đầu không để ý thấy có người bên cạnh cối xay, là Dương Thụy Kim nhìn thấy.
Dương Thụy Kim thấy thím hai Tiêu ngồi trong đám người, Tiêu Phán Nhi ngồi bên cạnh thím hai Tiêu, hai mẹ con không biết đang nói gì, nước bọt văng tung tóe, nói rất hăng say.
Cô ấy kéo tay áo Tiêu Bảo Trân: "Bảo Trân, cậu xem xem, có phải là thím hai Tiêu và Tiêu Phán Nhi của cậu không?"
Tiêu Bảo Trân liếc nhìn về phía cối xay, nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Là bọn họ, chúng ta đi đường của chúng ta, đừng để ý đến hai người đó."
"Được rồi."
Tiêu Bảo Trân nói không để ý là thật sự không để ý, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho, mắt không thèm nhìn.
Nhưng Dương Thụy Kim thì khác, trước đó cô ấy đã nghe Tiêu Bảo Trân kể về những chuyện xấu xa mà thím hai Tiêu và Tiêu Phán Nhi đã làm, cô ấy ghét cay ghét đắng cả nhà Tiêu Phán Nhi nên không nhịn được mà chú ý đến bọn họ, muốn nghe xem hai mẹ con họ đang nói gì mà hăng say như vậy.
Nghe một lúc, cô ấy nghe ra vấn đề rồi.
Dương Thụy Kim nghe một lúc lâu, đột nhiên phát hiện hai mẹ con này có vẻ như đang nói về Tiêu Bảo Trân.
Cô ấy lại kéo tay áo Tiêu Bảo Trân, gọi Tiêu Bảo Trân đến nghe: "Cậu nghe xem, có phải đang nói chuyện của cậu không?"
Hai người chào chú Liễu một tiếng, nhảy xuống xe thôn, tìm một chỗ khuất để nghe ngóng.
Quả nhiên, hai mẹ con thím hai Tiêu và Tiêu Phán Nhi nói nước bọt văng tung tóe, hóa ra là đang nói xấu Tiêu Bảo Trân.
Dương Thụy Kim tức giận, quát: "Hai nhà các người là họ hàng mà, hai mẹ con này nghĩ gì vậy, lại nói dối bịa đặt về cậy như vậy chứ?"
"Vữa nãy tớ gặp Tiêu Phán Nhi ở nhà hàng quốc doanh, chắc là cô ta mất mặt quá nên không phục." Tiêu Bảo Trân thì bình tĩnh.
Trên thực tế, Tiêu Bảo Trân đã đoán đúng, Tiêu Phán Nhi thật sự không phục!
Cô ta chạy ra khỏi nhà hàng quốc doanh, về nhà càng nghĩ càng tức giận. Không chỉ tức giận vì mất mặt, mà còn tức giận vì trời không công bằng, cô ta tưởng rằng mình đã cướp được đối tượng của Tiêu Bảo Trân để được gả vào thành phố thì đã thắng rồi, ai ngờ Tiêu Bảo Trân chỉ trong chớp mắt lại đi xem mắt với một chàng trai thành phố, đối tượng đó còn trẻ hơn, cao lớn và đẹp trai hơn Tống Phương Viễn!
Mặc dù vẫn chưa biết kết quả xem mắt của Tiêu Bảo Trân nhưng Tiêu Phán Nhi đã nghĩ cách phá hỏng mối nhân duyên này trước.
Cô ta suy nghĩ mãi, nghĩ ra một cách hay, bàn bạc với mẹ ruột, rồi chạy ra đầu thôn để nói xấu Tiêu Bảo Trân.