"Thì ra là vậy." Trong đầu Tiêu Bảo Trân vẫn còn đang nghĩ đến chuyện mai mối hôm nay, chưa hoàn hồn lại.
Xe thôn đi được một đoạn, cô nhìn chằm chằm vào những cái cây ven đường một lúc, bất chợt cảm thấy vai mình bị ai đó đυ.ng vào, liền nghe Dương Thụy Kim thấu lại hỏi: "Tháng trước tớ đến nhà dì ruột có nghe nói cậu đi xem mắt với một công nhân thành phố, hình như họ Tống thì phải, thế nào rồi? Có phải sắp cưới rồi không?"
"Cậu nói Tống Phương Viễn à, chuyện của tớ với hắn ta đổ bể rồi." Tiêu Bảo Trân nói nhẹ như không, như thể chuyện này không liên quan đến mình vậy, trên thực tế cô cũng không để chuyện này vào lòng, Tống Phương Viễn là cái thá gì chứ.
Nhưng tin tức này đã khiến Dương Thụy Kim sợ đến mức suýt ngã, mãi mới ngồi vững lại được, cô ấy kinh ngạc hỏi: "Tại sao vậy? Hắn ta không phải là người thành phố sao? Còn có công việc ổn định, tại sao lại đổ bể?"
Tiêu Bảo Trân thấy cô ấy tò mò đến mức cào cấu, liền kể lại tường tận cho cô ấy nghe mình đã từ hôn với Tống Phương Viễn như thế nào, lại vì sao từ hôn, ngay cả đoạn mẹ Tống và thím hai cãi nhau cô cũng không bỏ qua, kể lại cho đối phương nghe một cách nguyên vẹn.
Nghe xong, Dương Thụy Kim trực tiếp chửi ầm lên: "Nhà họ Tống này đúng là có bệnh, bệnh không nhẹ, đáng bị người trong thôn đuổi ra ngoài! Còn có Tiêu Phán Nhi, trước đây sao không nhận ra cô ta lại là loại người như vậy, nói năng nhẹ nhàng, kết quả lại làm ra những chuyện mất mặt như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt!"
Tiêu Bảo Trân thấy cô ấy chửi đến mức nước bọt văng tung tóe, dáng vẻ đó, hận không thể xắn tay áo lên đánh người.
"Cậu đừng vì chuyện này mà tức giận, chính bản thân tớ còn không để tâm, tức giận vì họ chỉ là lãng phí thời gian thôi." Tiêu Bảo Trân cười rồi lại buông một câu: "Hơn nữa tớ đã bắt đầu đi xem mắt lại rồi, hôm nay vào thành là để đi xem mắt."
"Cái gì?" Dương Thụy Kim thực sự khâm phục, cô ấy đặt mình vào hoàn cảnh của Tiêu Bảo Trân, nếu mình gặp chuyện này, ít nhất phải mất mấy tháng mới bình phục lại được.
Nhìn đối tượng bị chị họ cướp mất, chuyện này gọi là gì chứ.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Dương Thụy Kim tò mò hỏi: "Vậy hôm nay cậu đi xem mắt thế nào, có kết quả không?"
"Có chứ, chủ nhật tuần sau anh ấy sẽ đến nhà ra mắt cha mẹ tớ." Tiêu Bảo Trân gật đầu.
Dương Thụy Kim giơ ngón tay cái lên, chân thành nói: "Sau này tớ phải gọi cậu là chị đại mới được, quá dứt khoát quá quyết đoán, làm như vậy là đúng rồi, để hai kẻ rác rưởi đó biến đi."
Sau đó cô ấy lại hỏi về tình hình của đối tượng xem mắt, Tiêu Bảo Trân chỉ nói rằng đối phương cũng là người thành phố, cũng có công việc ổn định, trông cũng khá.
Nghe những lời này, Dương Thụy Kim càng vui hơn, thật lòng mừng cho Tiêu Bảo Trân.
Xe thôn đi được nửa đường, Tiêu Bảo Trân thấy đói bụng, sờ sờ hộp cơm nhôm thấy vẫn còn nóng, liền mở hộp cơm lấy ra một cái bánh bao thịt.
Cao Kính nói rằng bánh bao thịt của nhà hàng này to, nguyên liệu lại thật, lời này quả thực không hề giả dối, bánh bao thịt to bằng nắm tay người đàn ông trưởng thành, bẻ ra là một mùi thơm nức mũi, viên thịt bên trong cũng to, toàn là thịt nạc, chỉ cho một chút hành và gừng, ngửi thấy mùi thôi đã muốn nuốt nước miếng.
Tiêu Bảo Trân xé một cái bánh bao thịt thành ba phần, đưa cho Dương Thụy Kim một phần.
Dương Thụy Kim vội vàng lắc đầu: "Cậu tự ăn đi, toàn là thịt lợn bột mì trắng, đắt lắm."
"Đối tượng của tớ mua, nếm thử đi, hơn nữa anh ấy mua nhiều lắm, vẫn còn phần." Tiêu Bảo Trân trực tiếp nhét vào miệng cô ấy, cười cười hỏi: "Ngon không?"
"Ngon!" Dương Thụy Kim mở to mắt, ngay cả nhai cũng không nỡ.
Hai phần còn lại, Tiêu Bảo Trân lại đưa cho chú Liễu đánh xe: "Chú Liễu, chú cũng nếm thử đi."