Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 26: "Ngoan đi nhé, trưa nay gặp."

Lúc Kỷ Tô rời đi vẫn còn thấy bước chân mình lâng lâng.

Tạ Trí ở bên ngoài đã chờ nãy giờ đến mức sốt hết cả ruột, hắn dựa vào vách tường lát đá cẩm thạch bóng loáng, ánh sáng rọi vào từ cửa sổ chiếu lên mặt nam sinh ấy, phần tóc mái lộn xộn đổ một lớp bóng mờ xuống, che khuất đôi mắt đen láy hẹp dài.

Dù là bại lộ chính diện dưới ánh sáng cường độ cao thì khuôn mặt của Tạ Trí vẫn không lộ một chút khuyết điểm nào, có thể thấy mọi yếu tố trên thân xác ấy đều thuộc dạng xuất sắc hàng đầu.

Thấy Kỷ Tô cuối cùng cũng đi ra, mắt Tạ Trí lập tức sáng rỡ.

Hắn kéo thiếu niên đang lơ tơ mơ đến bên cạnh mình, thấp giọng oán trách: "Sao lại đi lâu như vậy?"

"Lâu lắm sao?"

"Đã mười lăm phút rồi, vậy mà không lâu hả?" Tạ Trí hơi bất mãn, chất vấn: "Chỉ là lấy một cái cặp sách thôi, cậu lề mà lề mề ở trong đó làm gì?"

"... Chỉ nói vài câu với Hạng Huyền mà thôi."

"Hạng Huyền, là người ở chung ký túc xá với cậu đó hả?" Nghe cái tên Hạng Huyền được nói ra từ miệng Kỷ Tô, Tạ Trí lập tức giống như pháo đốt đã châm lửa, bắt đầu nổi giận mà chẳng có ngọn nguồn.

"Hắn có phải cha của cậu đâu, cậu làm gì mà phải nghe lời hắn như vậy?"

Kỷ Tô: "... Dù sao cũng là bạn ở chung ký túc xá, ngoài mặt thì vẫn phải hòa thuận một chút."

"Bạn ở chung ký túc xá..." Tạ Trí như suy tư gì, kiềm chế ngọn lửa giận không tên trong ngực mình.

Sau đó hắn tiện tay cởi cái cặp sách mà Kỷ Tô đang đeo xuống, ước lượng một chút, cực kỳ nhẹ nhàng khoác lên vai mình.

"Ký túc xá của tôi rộng rãi, không cần phải báo cáo mọi hoạt động với tôi, mỗi ngày sẽ còn cung cấp dịch vụ đánh thức, tất nhiên nếu muốn được dỗ ngủ- tôi suy xét một chút- cũng không phải không thể cung cấp... Bữa sáng hôm nay ăn thấy ngon không? Mỗi ngày tôi đều sẽ dậy sớm đi khắp các nhà ăn để mua đồ ăn sáng, có thêm cậu thì cũng chẳng nhiều nhặng gì, có thể tiện tay mua thêm một phần cho cậu."

Giới thiệu nhiều như vậy, cuối cùng Tạ Trí cũng để lộ mục đích chân thật của mình: "Nên là... dọn đến ở chung với tôi nhé?"

Không thể không nói, Kỷ Tô hơi dao động.

Nhưng cậu vẫn hơi băn khoăn.

Nếu không ở chung ký túc xá với Hạng Huyền, có lẽ sau này cậu sẽ không còn cơ hội gặp được hắn nữa.

Vậy thì nhiệm vụ số 2 vốn đã có triển vọng của cậu phải làm sao bây giờ? Cứ từ bỏ như thế ư?

Kỷ Tô không cam tâm lắm.

Cho nên đối mặt với lời mời của Tạ Trí, cậu chỉ có thể chọn cách ậm ừ lấp lửng để lướt qua chuyện này.

"Dạo này nhiều việc quá, chuyện đó tính sau đi."

"Sao lại tính sau?" Cậu muốn lấp lửng cho qua chuyện, nhưng Tạ Trí lại khăng khăng đòi cậu phải tỏ thái độ rõ ràng.

Nam sinh ấy cau mày: "Cho tôi một lời chắc chắn đi, có dọn qua hay không?"

Kỷ Tô vừa không muốn từ bỏ nhiệm vụ sắp hoàn thành, vừa không muốn chọc giận Tạ Trí.

Tạ Trí... đang bực tức phải không nhỉ?

Tại sao những nam sinh mà cậu từng gặp đều kỳ lạ như vậy? Bình thường thoạt nhìn đều khá tốt bụng, dễ nói chuyện, thế mà cứ phải nổi nóng vì mấy chuyện tầm thường thế này?

Hạng Huyền như vậy, Tạ Trí cũng như vậy.

Ngay khi gặp nhau, cảm xúc của hai người họ đều bỗng dưng trở nên bất ổn.

Có khi bọn họ trời sinh đã kỵ tuổi với nhau.

Dòng suy nghĩ của Kỷ Tô xoay chuyển, nghĩ đến một biện pháp giải quyết mà sẽ làm cho Tạ Trí không thể bắt bẻ.

"Một tuần, cậu cho tôi thời gian một tuần, chờ cho tôi xử lý xong công chuyện thì sẽ dọn qua chỗ cậu."

Phó bản chỉ cho cậu thời gian bảy ngày để qua màn, mà hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một tuần sau cậu đã không còn ở đây từ lâu rồi, tất nhiên sẽ không cần rối rắm vấn đề muốn cư trú ở đâu.

Kỷ Tô tính toán hẳn hoi đâu ra đấy, còn Tạ Trí thì ngờ vực nhìn chằm chằm vào cậu cả buổi trời, không bắt bẻ được gì nên đành phải miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này.

...

Kỷ Tô và Tạ Trí không học cùng lớp, Tạ Trí đưa cậu đến lớp của cậu trước.

Bọn họ không hề đến muộn, nhưng trong phòng học đã ngồi đầy người, giáo viên thì đang cầm sách bài tập và giảng bài.

Kỷ Tô còn đặc biệt lấy điện thoại ra để xác nhận xem mình có đến muộn hay không.

Cậu mới vừa mở khóa màn hình thì người giáo viên đang đưa lưng về phía cậu và viết bài lên bảng bỗng giống như có mắt sau lưng, vặn cổ thành một vòng xoắn đáng sợ, nhìn chòng chọc về phía cậu.

Động tác của Kỷ Tô rất mau lẹ, lập tức trốn ra sau lưng Tạ Trí.

"Kỷ Tô! Cậu lại đến muộn!" Giọng nói ra vẻ nghiêm khắc cất giấu chút sự run rẩy vì vui sướиɠ, giống như đã nắm thóp được người ta, vội vàng muốn nương vào cái cớ này, hoặc là nhân cơ hội này để xé mở mặt nạ dối trá của mình, bại lộ bộ mặt thật.

"Nội quy trường học đã nói rõ, nếu liên tục đi muộn về sớm hai lần thì sẽ có thể..."

"Thầy à, Kỷ Tô không đến muộn, vẫn còn năm phút nữa mới tới tiết học đầu tiên."

"... Cái gì?"

Đôi mắt bị khí đen bao phủ dần dần lộ tròng trắng ra, vị giáo viên ấy vặn vẹo đầu, nhìn về phía cái đồng hồ treo trên cao ở cuối phòng học.

Kim phút từ từ chuyển động, còn một nấc nữa mới đến số 12.

Thần sắc ngập tràn ác ý của đối phương giảm đi rất nhiều, ánh mắt lén lút nhìn cậu ẩn chứa sự không cam lòng và oán hận sâu sắc.

"Thầy nhìn nhầm đấy, Kỷ Tô vào lớp ngồi xuống đi."

Tạ Trí tự nhiên như thể đang ra vào lớp mình, hắn đeo cặp sách, hỏi Kỷ Tô ngồi ở chỗ nào.

Sau khi Kỷ Tô chỉ chỗ, ngay trước mặt bao nhiêu con người, hắn lại nắm lấy cổ tay thon gầy của cậu, trước hết là móc phần móc treo của cặp sách lên lưng ghế, sau đó lại lấy sách và bút ra bày biện ngay ngắn trên bàn.

Hắn chăm sóc Kỷ Tô cực kỳ chu đáo, làm Kỷ Tô cũng phải thấy hơi xấu hổ, muốn khéo léo từ chối hắn, nói hắn để cho mình tự làm.

"Buổi trưa tan học tôi sẽ đến đón cậu, cơm chiên ở nhà ăn số 1 cũng khá ngon, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi ăn."

Kỷ Tô đỏ mặt, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Tạ Trí nhìn bộ dạng ngoan ngoãn thẹn thùng của cậu, thấy hơi ngứa tay, muốn đưa tay ra nhéo má cậu một tí, nhưng lại hơi sợ là thiếu niên này sẽ mắc cỡ quá mức rồi đâm ra phát cáu.

Hắn đành phải kiềm chế sự thôi thúc trong lòng, chỉ xoa xoa đầu cậu.

"Ngoan đi nhé, trưa nay gặp."