Nghĩ tới chuyện quan trọng như vậy, Chu Dịch Dương sẽ không nói cho mấy nha hoàn và người hầu Tần phủ còn chưa thể hoàn toàn khống chế được.
Mà những nô bộc hèn nhát này nếu là biết Chu Dịch Dương buôn bán lương thảo, thông đồng với nước địch, có lẽ bọn họ sẽ sợ chết khϊếp, không dám liều mạng phục vụ hắn.
Chuyện lúc này vô cùng quan trọng, liên quan đến nhiều chuyện, nếu không cẩn thận chính là cả gia tộc bị chém đầu, còn liên lụy đến chín tộc.
Tần Xu hiểu rõ, bà cần phải lên kế hoạch nhiều hơn cho những gì sắp xảy ra, thu thập bằng chứng và nghĩ ra biện pháp hoàn hảo để trừng phạt Chu Dịch Dương, mà không thể làm hắn liên lụy Tần gia.
Để tránh khỏi việc hắn cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, vẫn là không thể đối đầu trực tiếp với hắn.
Vừa mới đuổi đi tai mắt của Chu Dịch Dương ở trong phủ, khó tránh không bị hắn nghi ngờ.
Lúc này điểm đến thì dừng, không hề tống cổ người khác ra khỏi phủ, khiến hắn nghĩ rằng bà chỉ là rửa sạch một đợt người sống.
Sau đó, bà liền giải thích với hắn, tay chân của những người hầu gần đây rất cẩu thả, bà muốn xử lý một chút, lại nhìn thấy trong danh sách có nhiều cái tên xa lạ, nên đã dùng một số kỹ xảo để đuổi họ đi.
Cứ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Chu Dịch Dương sẽ không dám dễ dàng đưa người vào phủ, đồng thời sẽ hạ thấp cảnh giác của hắn đối với các nha hoàn trong phủ, nói không chừng hắn còn cho rằng các nha hoàn trong phủ có thể bị mua chuộc thêm một đợt.
Cũng phải đề phòng một số nha hoàn không tỉnh táo, muốn làm mộng đẹp bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, muốn phản bội Tần gia.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về mọi chuyện, bà hiểu rằng lúc này cần cẩn thận gõ tỉnh đám người hầu, miễn cho đánh rắn động cỏ.
"Đây là thân khế của các ngươi, các ngươi sẽ không phản bội ta, Tần Xu, nếu là có chết vẫn không hối cải, cũng không sao, dù sao thôn trang của Tần phủ cũng có người già, trẻ nhỏ của các ngươi làm việc ở đó. Ta đã nói xong, vẫn là hy vọng những việc tổn thất như vậy, không cần về sau lại phát sinh.
Lấy thân khế cùng tính mạng cả nhà để uy hϊếp, đám người hầu đương nhiên không dám nói một lời.
"Chuyện ngày hôm nay hãy nuốt vào trong bụng, đừng để Chu Dịch Dương biết. Mọi người vẫn sẽ nhận được tiền công ban đầu, không có gì thay đổi. Nhưng nếu ta biết có người lắm miệng... vậy thì phải cân nhắc các ngươi có gành vác nổi hậu quả hay không."
Người có đầu óc không được thông minh đến đâu, giờ phút này đều biết rằng mối quan hệ giữa phu nhân và Chu Dịch Dương đã không còn như trước nữa. Khi đến lúc phải đứng về một bên, tất nhiên sẽ đứng về phía phu nhân đang nắm giữ thân khế.
Sau khi xử lý xong đám người hầu, Tần Xu lại một mình đi tìm mấy cái nha hoàn.
"Tạm thời, các ngươi tiếp tục giả vờ trung thành với hắn, đừng để hắn phát hiện ra chuyện gì khác thường. Nếu có tiến triển hay bằng chứng nào, hãy nói cho ta biết, nên phạt ta sẽ không nương tay, nên thưởng ta cũng tuyệt không bủn xỉn."
Sau một phen vừa đe dọa vừa dụ dỗ, các nha hoàn lần lượt bày tỏ lòng trung thành, thậm chí còn thề độc, nói chính mình sẽ không bao giờ phản bội Tần phủ.
Tần Xu tin rằng sau lần này chỉnh đốn, người hầu trong phủ trong vòng ba đến năm năm đều không dám có tâm tư khác.
Chỉ là đấu trí đấu dũng như vậy, kết hợp giữa lòng tốt và uy danh thực sự khiến người rất mệt mỏi.
Tần Xu trở về phòng có chút choáng váng đầu óc.
Bà mơ mơ màng màng nhìn thấy Hề Hề trong mắt mình đã trở thành hai người, liền nhanh chóng đặt Tần Hề Hề xuống, rồi lại ngồi lên giường.
[Mẹ! Có chuyện gì vậy mẹ!]
Tần Hề Hề chỉ nhìn thấy mẹ nàng sau khi đặt nàng xuống, liền ngã ngồi trên giường, đỡ đầu, sắc mặt rất tái nhợt.
Nghe được tiếng lòng của Hề Hề, Tần Xu muốn mỉm cười với nàng, nhưng không ngờ chính mình ngay cả sức lực để làm như vậy cũng không có.
Tầm mắt tối sầm, Tần Xu liền ngất xỉu, ngã xuống giường.
Mấy ngày nay mệt nhọc, tuy là một nữ cường nhân như bà cũng có chút chịu không nổi.
Tần Hề Hề nhìn thấy mẹ mình ngất xỉu, hận bản thân mình không thể đi lại được. Nàng cũng sợ mẹ nàng tiếp tục hôn mê sẽ xảy ra chuyện, nên phải dùng đến phương pháp nguyên thủy nhất và hiệu quả nhất——
"Oa! Oa!"
Khóc đến tê tâm liệt phế, rung động trời đất, nhưng lại thực sự có ích, chỉ chốc lát đã thu hút được Tần Khải Hiên vừa vặn về nhà, đi lại chỗ nàng.
"Hề Hề sao vậy? Tại sao khóc dữ như vậy?" Tần Khải Hiên nghe thấy tiếng khóc của nàng ngoài cửa, liền vội vàng gõ cửa phòng mẹ.
Trong lúc nhất thời không có người mở cửa, sắc mặt hắn thay đổi, trực tiếp xông vào, phát hiện Tần Xu nằm trên giường ngất xỉu, còn có Hề Hề khóc đến khàn cả giọng.
"Mau gọi Tề đại phu tới đây!"
Trên trán Tần Khải Hiên toát mồ hôi, vội vàng ra lệnh cho người hầu nhanh chóng gọi đại phu.
Lúc này Ngân Bảo và Kim Châu đang ở bên ngoài, nha hoàn còn lại, Tần Xu không yên tâm, đã bị đuổi đi từ lâu.
Khi thời điểm nguy cấp, liền không đủ người làm việc.
Tần Khải Hiên điều động thêm mấy nha hoàn từ viện khác tới.
Một lúc sau, Tề đại phu cùng gã sai vặt bước nhanh tới.
Tề đại phu là đại phu tại y quán dưới danh nghĩa Tần gia. Ngày thường, mọi bệnh tật của cả gia đình đều qua tay ông.
Lúc này không có thời gian để chào hỏi, Tần Khải Hiên trực tiếp dẫn hắn đi bắt mạch cho Tần Xu.
"Tề đại phu, mẹ ta bị sao vậy?"
Tần Khải Hiên có chút sốt ruột.
Tần Hề Hề cũng vậy, nàng đã trừng mắt đợit ở đây rất lâu, giọng nói đều khóc đến khàn khàn, mau nói cho nàng biết mẹ bị làm sao vậy!
Tề đại phu thở dài.
"Mạch tượng của phu nhân rối loạn, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, xem ra là quá mức mệt mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác đều phải chịu quá nhiều áp lực!"
Nói cách khác, Tần Xu kiệt sức đến ngất đi, kiệt sức đến đổ bệnh.
[Tất cả là lỗi của tra cha! Nếu không phải tra cha, mẹ ta sung sướиɠ đếm tiền còn không kịp, làm sao sẽ mệt nhọc như vậy!]
Tần Hề Hề tức giận vung nắm đấm nhỏ.
Tần Khải Hiên cũng nghĩ như vậy.
Đồng thời, hắn vẫn đang suy nghĩ, nếu hắn có thể nghe được tiếng lòng của Hề Hề, có lẽ mẹ hắn cũng có thể nghe được tiếng lòng của Hề Hề!
Thời gian Hề Hề cùng mẹ ở chung còn nhiều hơn chính mình, được đến tin tức chấn kinh chỉ sợ cùng nhiều hơn so với chính mình.
Nếu mẹ cũng biết tra cha phản bội, cũng biết tra cha có người bên ngoài, vậy bà có bao nhiêu khổ sở?
Sau khi tiễn đi Tề đại phu, một lớn một nhỏ ngồi trong phòng cho đến khi mặt trời lặn, mỗi người có suy nghĩ riếng, cuối cùng Tần Xu cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài trời đã tối, Tần Xu nhìn ánh mắt lo lắng của con trai, biết chắc hẳn bà đã ngủ rất lâu rồi.
Không muốn con cái sốt ruột, bà ra vẻ nhẹ nhàng, an ủi bọn họ.
"Các con không cần lo lắng. Mẹ không có việc gì. Chỉ là gần đây bận quản lý sinh ý, có chút mệt."
Nói xong, bà chật vật muốn đứng dậy, muốn tiếp tục xử lý sổ sách còn dang dở.
Tần Khải Hiên ngăn cản bà, lại thở dài, kêu Ngân Bảo mang tiểu thư ra ngoài chơi.
Cả ba người đều hiểu được, Tần Khải Hiên muốn nói vài lời riêng tư với mẹ mình.
【Không cần! Đừng đuổi ta ra ngoài, ta cũng muốn nghe!]
Tần Hề Hề trong lòng điên cuồng phản đối, đáng tiếc ở đây chỉ có hai người có thể hiểu được lời nói của nàng, lúc này lại chọn cách im lặng. Bàn tay trần không có sức lực của Hề Hề chỉ có thể đáng thương, được khiêng ra khỏi phòng.
“Mẹ, con biết trong lòng mẹ đang buồn khổ.”
Tần Khải Hiên nhíu mày, tỏ ra đau lòng cho mẹ mình.
"Mẹ cũng có thể nghe được tiếng lòng của Hề Hề đi!"
Tần Xu nghe được lời này, đôi mắt mở to kinh ngạc. Hóa ra con trai cũng có thể nghe được tiếng lòng của con gái mình! Vậy không phải có nghĩa là...
Quả nhiên, giây tiếp theo, con trai đã thừa nhận.
Quả nhiên người một nhà đều là chỉnh chỉnh tề tề, phỏng chừng chỉ có tên phụ lòng kia mới là người ngoài.
"Khải Hiên đã biết việc cha nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài."