Nghĩ đến cha mẹ đã lâu không gặp, Tần Xu trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót.
Khi cha mẹ còn quản lý Tần gia, trong nhà thịnh vượng quang vinh, bầu không khí hài hòa và cuộc sống giàu có.
Bà là người được bọn họ sủng ái từ nhỏ đến lớn, từng là thiên chi kiêu nữ, người đến cầu cửa hôn không thể đếm xuể.
Nhưng Tần Xu phải gánh vác trách nhiệm của Tần gia, cha mẹ bà cũng không muốn Tần Xu có áp lực quá lớn, cũng không nhất quyết yêu cầu bà tiếp tục dẫn dắt Tần gia vượt qua đường núi khó khăn.
Vì hạnh phúc của bà, còn cẩn thận lựa chọn một người con rể có đức tính tốt và tài hoa.
Đó là lần đầu tiên cha mẹ bà nhìn lầm, cũng là vì Chu Dịch Dương rất giỏi giả vờ.
Sau khi bà cưới người ở rể, bố mẹ bà đã giao Tần gia cho bà.
Họ biết rằng con cháu đều có phúc của con cháu, cũng tin tưởng con gái do chính họ tỉ mỉ bồi dưỡng trong nhiều năm qua, sẽ sớm bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh các nước.
Cha mẹ bà đã bắt đầu hưởng thụ tuổi già rồi, Chu Dịch Dương tại sao còn muốn hại bọn họ!
Tần Xu nắm chặt nắm đấm, quả thực không bằng heo chó!
Hề Hề, kể cho mẹ nghe, cha mẹ là bị hại như thế nào đi...
Hề Hề nhỏ đã không làm mẹ nàng thất vọng.
Nàng chớp đôi mắt to, nâng quai hàm, cố gắng nhớ lại nội dung cuốn sách.
[Để ta suy nghĩ xem... Trong sách chính là tra cha và áo bông nhỏ của hắn đã hại ông bà ngoại ta! Tra cha đầu tiên gϊếŧ chết ca ca của ông ngoại, sau đó đổ lỗi cho ông ngoại, rồi ông ngoại ...]
Tần Hề Hề cố gắng suy nghĩ, hao phí quá nhiều sức lực, nàng có chút không chịu nổi, rất nhanh liền ngủ mất.
Chu Dịch Dương gϊếŧ cha lớn của mình như thế nào?
Tần Xu rất gấp gáp muốn cứu nhà mẹ đẻ của mình ra khỏi nguy hiểm, nhưng Tần Hề Hề đã ngủ mất do sử dụng não quá mức.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của con gái, dù Tần Xu có muốn biết chân tướng thì tạm thời cũng đành phải gác chuyện đó sang một bên.
Nhưng tin tức mà con gái nói cho bà biết cũng đủ khiến bà chấn kinh rồi. Hay cho kế hoạch một mũi tên bắn hai con chim của Chu Dịch Dương, thật sự là rất tàn nhẫn!
Xem ra việc chấn chỉnh Tần gia không thể chậm trễ được nữa.
Nghĩ lại thì, dù Chu Dịch Dương dùng thủ đoạn nào để hãm hại người nhà mình, nhất định phải có người trong tay có thể lợi dụng.
Hắn là một quan văn, các quan trong triều có giao tình với hắn. Chẳng phải cũng là vì muốn mượn thế lực của Tần gia sao?
Hiện tại hắn muốn từ từ nắm giữ Tần gia vào trong tay mình, rồi một cước đá văng vợ con đi.
Không có cửa đâu!
"Kim Châu, đi gọi mọi người trong phủ ra sân trước."
Trước đây bà bận rộn với việc thi khoa cử của Khải Hiên, hiện tại mọi việc đã xong, cũng là lúc chấn chỉnh Tần phủ đầy chướng khí mù mịt này!
Kím Châu làm việc rất hiệu suất, chỉ trong chốc lát, sân trước đã đầy người hầu trong phủ.
"Mỗi sân đều tách ra đứng riêng biệt. Dựa theo bối phận trong phủ, thời gian càng lâu thì càng đứng đằng sau."
Những người hầu bắt đầu lười nhác di chuyển.
Những năm gần đây, bà bận rộn hơn với công việc bên ngoài nhưng lại không nhận ra rằng bầu không khí trong phủ đã trở nên tồi tệ như vậy.
Nhìn thoáng qua, mỗi sân đều có một số gương mặt xa lạ, thậm chí có đội ngũ xếp hạng trung liệt, đã ngủ đông trong phủ đã lâu.
Tất cả những người trong phủ đều được bà đích thân xem xét. Những người xa lạ này không hề nghi ngờ là Chu Dịch Dương đã âm thầm sắp xếp vào trong phủ.
Tần Xu mặt không biểu tình chọn ra một vài người xa lạ, ra hiệu cho Ngân Bảo đưa cho bọn hắn một chút bạc, cùng với thân khế cho bọn hắn, mời người ra khỏi phủ.
Những người hầu lười biếng nhất đều đồng thời sửng sốt. Một bà tử thậm chí còn hét vào mặt Tần Xu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Phu nhân, ngươi định tống cổ chúng ta ra ngoài sao? Đáng thương lão bà tử ta, đã vì Tần gia làm lụnhg vất vả nhiều năm, đã một phen tuổi không được đối xử tốt, còn phải bị chủ nhân đuổi ra ngoài! "
Nói xong bà ta liền bắt đầu gào khóc, có xu thế nếu Tần Xu dám đuổi bà ta ra ngoài, bà ta liền dám đi truyền bá cho mọi người trong kinh thành.
"Ồ? Hiện tại ta nghi ngờ các ngươi đang âm mưu hãm hại Tần gia của ta, vì sao không thể đuổi ra khỏi phủ!"
Tần Xu đã sớm dự kiến
sẽ có lão già vô liêm sỉ như vậy, cũng không bị uy hϊếp đến.
Bà tử kia đột nhiên bị đặt cho cái danh như vậy, chỉ cho là Tần Xu đang hù dọa, không chút nào sợ hãi.
"Phu nhân, ngài nói cái gì thì là cái đấy! Lão bà tử ta tất nhiên là bị mọi cách bôi nhọ, cũng không có biện pháp gì! Lão bà tử ta mệnh thật là khổ!"
Bà tử kia lập tức quỳ trên mặt đất, vỗ vỗ sàn gạch chảy nước mũi nước miếng, ồn ào muốn Tần Xu cho cái giải pháp.
Tần Xu làm sao có thể không có chuẩn bị? Trước đó, bà đã yêu cầu Ngân Bảo thu thập bằng chứng, làm Kim Châu bí mật đặt bù nhìn vào phòng của những người này.
Đương nhiên, cái tên viết trên bù nhìn nhỏ này chính là tên của Chu Dịch Dương.
Loại chuyện đen đủi như vậy vẫn là từ hắn tới gánh vác là tốt nhất.
“Nếu đã không nhận tội, người tới, lục soát cho ta, lục soát kỹ càng phòng ở của bọn họ cho ta!”
Sau khi ra lệnh, những nha hoàn và người hầu ở mỗi hàng phía sau lập tức hành động. Một lúc sau, họ tìm thấy hơn mười mấy bù nhìn nhỏ có tên và ngày sinh của Chu Dịch Dương trên đó, chúng được cấm đầy những cây kim.
Một số ít người bị kêu, sắc mặt trở nên tái nhợt, liên tục lắc đầu.
"Chúng ta làm sao có thể hại Chu đại nhân! Ông ấy là..."
"Chính là cái gì?"
Tần Xu hỏi ngược lại. Chính là chủ nhân thực sự của các ngươi, lấy tính mạng cả gia đình già trẻ nhà các ngươi, uy hϊếp các ngươi làm việc cho hắn?
Bằng không thì tại sao ta lại muốn các ngươi rời khỏi phủ? Tần Xu cười mỉa mai.
Một số người không thể giải thích được tại sao, họ chỉ liều mạng lắc đầu.
"Như thế nào, chẳng lẽ là ta cố ý hãm hại các ngươi sao? Các ngươi làm gì xứng đáng để ta tiêu phí thời gian? Nói ra ngay cả quan phủ cũng không tin đi."
Đúng vậy! Mấy người tuyệt vọng ngã xuống đất.
Ai có thể tin rằng đường đường người đứng đầu Tần gia lại vu khống một nhóm đầy tớ hèn mọn như họ?
"Nếu các ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta tốt bụng cho các ngươi hai lượng bạc cùng thân khế cũng không cần. Vậy đánh hai mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ đi!"
Tần Xu vừa ra lệnh, Ngân Bảo và Kim Châu lập tức áp giải mấy người đi xuống lãnh phạt. Trong lúc này có người muốn phản kháng, cũng bị Ngân Bảo tùy tiện vài đòn chế phục.
Những người hầu còn lại đã sớm sợ hãi trước cảnh gϊếŧ gà dọa khỉ này.
Không còn nhìn thấy bộ dáng lười biếng nữa, mà đều tái mặt, đứng cung kính.
Tần Xu từ trong túi móc ra một xấp thân khế, đặt trước mặt mọi người.
"Đây là thân thể của các ngươi, ta kế tiếp hỏi một số vấn đề, các ngươi có thể nói dối, cũng có thể giữ im lặng, nhưng hậu quả sẽ do chính các ngươi gánh chịu."
"Còn nhớ rõ Ngọc Cầm cùng Ngọc Kỳ sao? Hai cái nô tỳ kia vì muốn bò giường nên đã nói dối, suýt chút nữa hại chết tiểu thư, các ngươi có biết kết cục của bọn họ như thế nào không?"
“Bị đưa đến Ỷ Thúy Các, gân tay bị cắt đứt, lưỡi bị rút ra, bị bán cho Câu Lan hạng bét.”
Tần Xu lúc này sắc mặt lạnh như sương, đám người hầu, đặc biệt là nha hoàn đều sôi nổi quỳ xuống, không ngừng dập đầu, cầu xin Tần Xu tha thứ.
"Ồ, Tiểu Thất, ngươi biết cái gì? Đừng nói với ta là ngươi không biết ta đang hỏi cái gì."
Trong phủ trên dưới đều bị Chu Dịch Dương mua chuộc, bọn họ sau lưng không biết âm thầm cười nhạo bà như thế nào. Mọi người đều biết nguyên nhân xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Nếu lúc này Tần Hề Hề tỉnh lại, chắc chắn sẽ kinh ngạc nói: thần mẹ nó, sao đột nhiên mẹ lại trở thành nhân vật phản diện?
Tiểu Thất bị điểm danh là một trong những nha hoàn xinh đẹp nhất, vốn còn đang mơ mộng được Chu Dịch Dương nạp làm thϊếp, lúc Tần Xu lấy ra thân khế, trong nháy mắt nàng chợt tỉnh ngộ.
Tần gia họ Tần, cho dù phu nhân là nữ nhân, mạng sống hèn hạ của những bọn họ vẫn nằm trong tay phu nhân!
Nghĩ đến kết cục của Ngọc Cầm...
Tiểu Thất khóc lóc nức nở, đầu gần như bị đập nát.
"Cầu phu nhân tha mạng! Nô tỳ chỉ biết đại nhân đã bán đi rất nhiều cửa hàng trong phủ để lấy tiền mặt ra ngoài, mặt khác đều không rõ ràng lắm!"
Cửa hàng trong phủ? Có lẽ là cửa hàng phía trước chia cho hắn xử lý? Chỉ là như vậy sao? Tần Xu có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, vài cái nha hoàn đều nói như vậy, lại có thân khế làm nhược điểm, cho cho bọn họ cũng không dám nói dối.
Lúc này, Tần Hề Hề đang từ từ tỉnh lại, tình cờ nghe được một nha hoàn nói về cửa hàng của tra cha, hai mắt sáng lên.
[Mẹ, mẹ nhất định phải cẩn thận! Tra cha còn có một cửa hàng kinh doanh lương thảo với các nước khác!]
Lương thảo!
Đây chính là mạch máu của quân đội!
Tần Xu nghiến răng nghiến lợi. Chu Dịch Dương không chỉ hãm hại Tần gia của bà, còn dám thông đồng với kẻ địch?
Tần gia là hoàng thương, buôn bán lương thảo với các nước khác cũng tương đương với việc chiêu mộ binh sĩ cho các nước khác!
Nếu như chỉ là bán đi cửa hàng lấy tiền mặt, xác thật không cần để ý, nhưng nếu ngụy trang thành bán của cải lấy tiền mặt, kỳ thực chuyển biến thành cửa hàng của chính Chu Dịch Dương, mua bán lương thảo, hắn không những có thể kiếm được thù lao khổng lồ từ các quốc gia khác nhau, còn có thể tại thời điểm nguy hiểm đẩy tội danh lên đầu Tần gia!
Trong mắt Tần Xu lóe lên một tia lạnh lùng. Vậy mà thật sự cho bà câu ra một con cá lớn!