Xuyên Thành Nam Chính Văn Mary Sue, Tôi Cong Rồi

Chương 24

Khi không biểu cảm thì có chút kiêu ngạo, nhưng khi cử động lại toát lên vẻ phong lưu và rực rỡ. Khi cười, lại là sự sáng sủa ấm áp.

Khả năng biến hóa rất mạnh.

Dù vậy, Thân đạo vẫn luôn yêu cầu cao. Đây là cảnh hai nam chính gặp nhau lần đầu, rất quan trọng, vì vậy ông yêu cầu quay lại hai lần nữa để chọn ra phân cảnh tốt nhất.

Rất nhanh đã quay đến cảnh Triều Thanh đánh nhau với công tử kia. Ban đầu, Triều Thanh và Tiền Hưng chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ công tử lại dẫn theo gia nhân.

Thấy đối phương sắp bao vây cả hai, Triều Thanh định chạy thì phát hiện công tử đột nhiên đứng im, nhìn ngơ ngác về phía sau cậu. Ngay cả đám đông xung quanh cũng im bặt.

Triều Thanh không thèm quay lại, nhân cơ hội này đấm thẳng vào mặt công tử, khiến mũi hắn chảy máu. Sau đó cậu mới chậm rãi quay đầu lại.

Ánh nắng bị che khuất trong thoáng chốc. Một người đàn ông cao lớn đứng phía sau cậu. Khoảnh khắc đó, sự xuất hiện của anh khiến người ta kinh ngạc như một nhân vật phi thường.

Ngay cả một người nghịch ngợm như Triều Thanh cũng không khỏi thu tay lại trước ánh mắt của đối phương.

Công tử kia bất chấp máu mũi, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Gặp qua Tiểu Hầu gia!"

Triều Thanh ngẩn người. Hóa ra đây chính là Tiểu Hầu gia?

Mọi người xung quanh đều cúi đầu hành lễ, chỉ có Triều Thanh là đứng gần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cung Thành Trụ, quên cả hành lễ.

Cung Thành Trụ im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó khẽ nhấc mi mắt lên: "Đánh đủ chưa?"

Triều Thanh ngơ ngác gật đầu.

Cung Thành Trụ không để ý đến sự vô lễ của cậu, đưa tay xoa đầu cậu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Trường Bình thành không được phép đánh nhau. Mau về nhà đi."

Công tử kia tức đến mức suýt ngất. Tiểu Hầu gia nói là để cả hai bên về nhà, nhưng rõ ràng anh thiên vị!

Anh đã đứng bên quan sát một lúc, mãi đến khi thấy Triều Thanh sắp bị bao vây mới ra mặt ngăn cản!

Trong lòng công tử vừa kinh ngạc về mối quan hệ giữa Tiểu Hầu gia và Triều Thanh, vừa không dám phản kháng, đành ấm ức dẫn người rời đi.

"Cut! Cảnh này qua! Mọi người đứng yên một chút."

Thân đạo hài lòng vô cùng. Có Lục Văn Tông trong đoàn quả thật khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Anh luôn biết cách đưa các diễn viên khác nhập vai một cách hoàn hảo.

Đạo diễn nói không được di chuyển, mọi người đều đứng yên. Nhưng tay của Lục Văn Tông vẫn đặt trên đầu Tô Bạch.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Bạch bị một người bạn cùng tuổi xoa đầu. Da đầu cậu cảm thấy tê tê, và mặc dù người ta thường nói con trai không thích bị xoa đầu, nhưng cậu lại thấy không hề ghét chút nào.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Lục Văn Tông có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người Tô Bạch.

Anh nhớ lại khi úp mặt vào cổ cậu hôm qua, anh cũng ngửi thấy hương thơm này. Đó là mùi sữa nhàn nhạt, ngay cả sau khi hôn xong, trong miệng anh cũng lưu lại vị ngọt.

Không biết nếu hôn môi, liệu có phải cũng có mùi sữa không.

Khi chuyên viên trang điểm đang nhỏ máu giả lên tay Tô Bạch, hai người vẫn đối diện nhau như vậy.

Lúc này, Tô Bạch mới nhận ra đôi mắt của Lục Văn Tông rất đen, sâu thẳm như muốn hút người đối diện vào. Làn da anh trắng bệch, không tì vết, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường nét khuôn mặt góc cạnh nhưng hoàn toàn nam tính, không hề nữ tính chút nào.

Nếu có thể hoán đổi khuôn mặt, Tô Bạch chắc chắn sẽ muốn sở hữu gương mặt của Lục Văn Tông.

Cảnh này lọt vào mắt của Giang Đồng Nhan, khiến cô vô cùng phấn khích.

Cô thực sự quá may mắn khi nhận được bộ phim này, có cơ hội gần gũi với cặp đôi "Thần Nhan" này. Làm sao cả hai người họ lại có thể đẹp đến vậy, như bước ra từ truyện tranh!

Thậm chí, qua hai ngày quan sát, cô còn nhận thấy Lục thần rất kiên nhẫn với Tô Bạch, hoàn toàn bao dung cho cậu.

"Chiêu Hi, xin lỗi nhé! Nhưng mình vẫn nghĩ Tô Bạch và Lục Văn Tông hợp hơn!"

"Nếu hai người họ thực sự ở bên nhau thì tốt biết mấy!"

Máu giả đã xong, cảnh tiếp theo bắt đầu quay.

Triều Thanh đã nghịch ngợm suốt mười mấy năm, hiếm khi nghe lời: "Ồ, được thôi."

Nói xong, cậu tiện tay lau mặt, để lộ mu bàn tay đang chảy máu.

Đồng tử của Cung Thành Trụ co rút lại, ánh mắt anh chăm chú nhìn dòng máu trên tay Triều Thanh, cả người như sôi trào, suýt nữa không thể kiềm chế, muốn lập tức hóa thành ma cà rồng.

Máu của cậu ta ngọt quá!

Triều Thanh phát hiện tay mình đang chảy máu, nhưng chỉ nhìn lướt qua rồi thờ ơ lau đi, để hương thơm đậm đà lan tỏa ra xung quanh, mang theo một sự hấp dẫn chết người.

Ánh mắt của Cung Thành Trụ lập tức trở nên sâu thẳm, cố gắng đè nén cảm xúc nguy hiểm trong lòng, lặng lẽ dời ánh nhìn đi chỗ khác.

"Cut! Rất tốt!"

Lại thêm một cảnh quay qua ngay từ lần đầu tiên.

Tô Bạch bắt đầu có chút lâng lâng. Không ngờ bản thân cậu đã tiến bộ đến mức này mà không hay biết!

Cảm thấy tự hào, trong lòng cậu lẩm nhẩm hát vui vẻ. Đến khi chuyển sang cảnh diễn chung với Tùy Nam và Giang Đồng Nhan, không có Lục Văn Tông kiểm soát, cả ba người mỗi người đều bị NG một lần. Điều này khiến Tô Bạch tỉnh táo trở lại.

Giờ nghỉ trưa.

Kinh phí của đoàn phim rất dồi dào nên bữa ăn cũng khá ổn, mỗi người được phục vụ năm món mặn và một món canh.

Ai sẽ ăn trưa cùng ai là một vấn đề. Tô Bạch không muốn ngồi với hai đồng nghiệp luôn có ánh mắt kỳ lạ và như muốn nói lại thôi. Cậu thà đối diện với sự lạnh lùng của Lục Văn Tông còn hơn.

Vì vậy, Tô Bạch ôm một đống hộp cơm, đi tới bàn của Lục Văn Tông.

"Tôi ngồi đây được không?" Cậu hào hứng hỏi.

Lục Văn Tông vốn quen ăn một mình, ngay cả quản lý cũng không ngồi cùng. Nhưng lúc này, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh như sao của Tô Bạch, anh hơi do dự.