Tôi Là Omega Duy Nhất Trong Thế Giới [ABO]

Chương 12

“…Omega đã biến mất từ lâu rồi, tôi không rõ.”

“Ồ, nhưng tôi nghĩ nếu cô ấy chạy trốn, chắc chắn sẽ cần dùng thuốc hoặc miếng dán ức chế để che giấu pheromone của mình phải không?” anh ta tự nói tiếp: “Lệnh truy nã chẳng mấy chốc sẽ không giới hạn chỉ ở các hành tinh rác, ừm… sẽ là một cuộc đại loạn đấy.”

Nếu Huỳnh Hoặc có đuôi thì chắc chắn lúc này sẽ căng thẳng tới mức dựng đứng.

Nếu không biết gì, anh ta không cần phải nói ra những thông tin này trước mặt Huỳnh Hoặc.

D tiên sinh cười, anh ta bước về phía Huỳnh Hoặc và cúi xuống, đặt vật gì đó vào lòng bàn tay cô rồi tiếp tục đi về phía cửa.

"Tôi sẽ mang đi phần thưởng bí mật bị giấu.” D tiên sinh vẫy cuốn sách trong tay, anh ta nở nụ cười tươi rói: “Nói chuyện với cô rất vui~”

D tiên sinh hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Huỳnh Hoặc.

Huỳnh Hoặc dùng đầu ngón tay xoa vật trong lòng bàn tay, hình dạng giống như ống tiêm, nặng trĩu.

…là thuốc giả pheromone của Beta.

Huỳnh Hoặc khó khăn nói: “Thế giới bên ngoài thật đáng sợ.”

Hệ thống: [Quen rồi sẽ ổn, quen rồi sẽ ổn.]

Anh ta vừa rời đi thì cặp song sinh đến đây.

Quần áo của Tuế Luật và Tuế Tự có chút lộn xộn, cổ tay áo của Tuế Tự có vết máu bắn tung tóe, chắc là sau cuộc chiến tiêu hao sức lực, trên khuôn mặt hoàn hảo của cặp song sinh cũng vương chút không vui.

Alpha có tính lãnh thổ và tính độc chiếm rất mạnh, ngoài lúc chiến đấu và uy hϊếp, pheromone của họ thường không được thả ra vì có thể ảnh hưởng đến bản thân và những người xung quanh.

Nhưng hiện tại, pheromone của cặp song sinh lại bắt đầu không ổn định.

Alpha chiến đấu trong thời gian dài sẽ gặp phải tình trạng này, nghiên cứu cho thấy tuổi thọ của Alpha giảm chính là do không có Omega làm bạn để xoa dịu tinh thần hỗn loạn của họ.

Tuế Tự đứng sau Tuế Luật một bước, anh ta nói với anh trai: “Kết thúc thì gọi em.”

Huỳnh Hoặc đã được đăng ký dưới danh phận bạn đời của Tuế Luật, theo thói quen tương tác của cặp song sinh, Tuế Luật phần nào được ưu tiên hơn.

Huỳnh Hoặc nhìn cặp song sinh mà hiện tại cô vẫn chưa thể phân biệt được thống nhất với nhau, Tuế Luật bước vào.

“Xin lỗi." Anh giơ tay đóng cửa, giọng điệu bình tĩnh: "Để em gặp phải chuyện này.”

Huỳnh Hoặc có thể cảm nhận được sự xâm lược từ anh ta, cô theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng Tuế Luật nhanh chóng bế ngang cô lên người, cơ bắp ở cánh tay anh rắn chắc, cả đường nét tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Anh hướng về phía giường.

Khi thiếu nữ chìm vào chăn, Alpha đè lên cô. Chiếc giường mềm mại kêu lên một tiếng bi thương khi phải chịu trọng lượng của hai người, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống tạo thành một bóng mờ.

Từ dưới nhìn lên, vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt giống như đang nhìn một con cá trên thớt, chỉ có đôi má trắng nõn ửng đỏ mới để lộ ra sự dao động của Tuế Luật.

Huỳnh Hoặc vùng vẫy: “Tôi, tôi không bán thân! Đừng đánh dấu tôi! Không có cơ sở tình cảm thì thề chết không theo!”

Cô cũng có thể nhìn thấy những sợi dây tinh thần thuộc về Tuế Luật, nhưng đừng nói là kéo, ngay cả muốn động đậy cũng khó khăn.

Trong quá trình vùng vẫy, Huỳnh Hoặc dường như đã đá trúng chân của anh ta, Tuế Luật rên lên một tiếng.

“……” Tay anh ta nắm chặt bên cạnh Huỳnh Hoặc, Alpha hít một hơi sâu rồi vùi đầu vào cổ cô, giọng khàn khàn nói: “Tôi không đánh dấu.”