Cô gái trông thấy Giang Thành Hải như thể nhìn thấy được vị cứu tinh, lập tức lao vào phía sau hắn, nắm chặt lấy áo Giang Thành Hải, thân hình nhỏ bé run lẩy bẩy như sàng gạo, dựa vào lưng hắn, giọng nói run rẩy lí nhí, ngắt quãng lặp đi lặp lại: “Quái… quái… vật… có quái… vật…”
Nguyên bản Giang Thành Hải không nhịn được muốn gạt phăng tay cô gái rời khỏi người, nhiều năm đề cao cảnh giác làm cho hắn không có thói quen để người lại gần như vậy, để lộ lưng cho người lạ, dù chỉ là một cô gái yếu ớt, không đáng kể, nhưng điều này cũng khiến Giang Thành Hải ghê tởm, cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên sau khi nghe được lời này của cô gái, Giang Thành Hải lại yên tâm, hóa ra là có ma thú xuất hiện, chỉ cần là ma thú thì không có gì trở ngại cả, ma thú dễ đối phó hơn con người.
Giang Thành Hải quay đầu quan sát cô gái kỹ hơn, đôi vai gầy yếu vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, mái tóc che khuất khuôn mặt mà Giang Thành Hải thấy khá ưa nhìn, cộng thêm lời nói lắp bắp, ngắt quãng khiến hắn tạm thời dỡ bỏ sự đề phòng trong lòng, không thật sự đẩy cô gái ra.
Tuy nhiên, hắn vẫn giữ ý định kéo dài khoảng cách, khoảng cách gần như vậy làm cho Giang Thành Hải cảm thấy bất an.
Nhưng cô gái không đợi Giang Thành Hải thực sự tạo khoảng cách, đã lập tức lao vào lòng hắn, thân hình nhỏ bé áp vào người hắn, hai tay ôm chặt lấy Giang Thành Hải, không chịu buông ra, run rẩy khóc nức nở nói: “Cứu mạng… tôi sợ quá… lão đại, cứu tôi với…”
Sự dựa dẫm của phái nữ yếu đuối làm bản năng bảo vệ của Giang Thành Hải được thỏa mãn trong giây lát, hiếm hoi đưa tay vỗ về cô gái đang run rẩy trong lòng, dịu dàng hỏi: “Không sao, không sao rồi. Phía sau rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Kim Cang và Tiêu Hán thấy lão đại ôm cô gái, trong lòng cũng thả lỏng, xem ra tình hình không tệ lắm, nếu không người cẩn thận như lão đại sẽ không thấp giọng nói ra những lời nhỏ nhẹ như vậy, hai người tiếp tục cúi đầu làm việc.
“Phía sau có… có… người… muốn mạng của mày.” Lời nói ngắt quãng đột nhiên trở nên tàn nhẫn, đôi mắt đen láy sáng ngời khiến người ta cảm thấy ấm áp đột nhiên tràn ngập hàn ý và lạnh lùng, Giang Thành Hải còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cơn đau nhói ở ngực làm cho choáng váng, trái tim bị đâm xuyên qua.
Giang Thành Hải nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng, thân thể của hắn bị hai cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, không có bất kỳ chỗ nào để vùng vẫy, một tay ôm Giang Thành Hải, một tay dùng sức vặn chặt con dao xương ở ngực, sau đó lại dùng sức xoay đổi hướng,còn biểu tình hoảng sợ lúc nãy trong chớp mắt trở nên tà mị lãnh khốc, giống như Ma vương bò ra từ địa ngục.
Hơi thở ở ngực không thể thở được, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Giang Thành Hải mở to đôi mắt không thể tin được nhìn chằm chằm về phía trước, nuốt lấy hơi thở cuối cùng, muốn cảnh báo Kim Cang và Tiêu Hán phía sau, nhưng ở cổ họng, những ngón tay lạnh lẽo và mảnh mai đang dùng sức kẹp chặt, chặn lại tất cả sự bất lực và giãy giụa cuối cùng của Giang Thành Hải.
Đôi tay đó kẹp chặt cổ Giang Thành Hải, cũng cắt đứt sự sống cuối cùng.
Sự sống của Kim Cang và Tiêu Hán.
“A… cứu mạng, chuyện gì thế này, lão đại, anh làm sao vậy?” Tiếng kêu hoảng loạn cắt ngang công việc trong tay của Kim Cang và Tiêu Hán, hai người nhìn thấy lão đại thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, nằm sấp xuống, bên cạnh là cô gái đang hoảng loạn, khuôn mặt tái nhợt, không ngừng lắc lư thân thể lão đại.
Hai người nhảy ra khỏi ống khói, lưng dựa vào lưng nhau, cảnh giác nhìn xung quanh, Kim Cang đối mặt với ống khói, đề phòng đột nhiên bị tập kích từ trong ống khói, lúc này là thời điểm hai người yếu nhất, không chịu nổi bất kỳ cuộc tấn công nào.
Tiêu Hán nhìn xung quanh lão đại, nơi đây cách cột đá một đoạn, ngoài cô gái lúc nãy, không có người khác, cũng không nhìn thấy thứ gì khác, vậy lão đại bị cái gì tấn công, chẳng lẽ bị cô gái yếu ớt trước mắt tấn công?
Tiêu Hán nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái.
Sự nghi ngờ một khi đã có, giống như một hạt giống, sẽ nhanh chóng phát triển, nảy mầm, Tiêu Hán càng thận trọng, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa lúc nào rời khỏi cô gái trước mắt, sợ cô ta lại bày trò gì khác.
Phía sau cột đá đột nhiên truyền đến tiếng rêи ɾỉ nhỏ, dường như có thứ gì đó đang cọ xát ở đó, Tiêu Hán trong lòng thắt lại, mình đoán sai rồi.
Hóa ra phía sau cột đá có kẻ địch phục kích.