Hành Trình Phát Triển Gia Đình Của Cô Thợ Tóc Xinh Đẹp

Chương 5: Gặp Minh Hiếu, Bước Chân Vào Thế Giới Mới

Sau khi hoàn thành khóa học nghề tóc tại học viện, Trúc Quỳnh bước ra thế giới bên ngoài với niềm tin và hy vọng. Tuy nhiên, mọi thứ không hề dễ dàng như cô nghĩ. Dù tay nghề đã được cải thiện nhiều, nhưng việc tìm được một công việc ổn định trong ngành nghề này lại là một thử thách lớn. Cô quyết định xin làm việc tại một tiệm tóc nổi tiếng trong thành phố, nơi có một lượng khách hàng ổn định. Đó là bước đầu tiên để cô chinh phục giấc mơ trở thành một thợ tóc chuyên nghiệp.

Ngày đầu tiên đi làm tại tiệm tóc, Trúc Quỳnh cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa hào hứng. Cô biết rằng đây sẽ là cơ hội để mình thể hiện những gì đã học được và cũng là bước đệm quan trọng để xây dựng sự nghiệp. Khi cô bước vào tiệm, không gian nơi đây rất rộng rãi và hiện đại, đầy đủ các thiết bị làm tóc mới nhất. Những người thợ tóc trong tiệm đều là những chuyên gia với tay nghề cao, và Trúc Quỳnh cảm thấy có chút e dè vì mình chỉ là một người mới. Tuy vậy, cô biết mình phải tự tin và không để sự lo lắng cản trở.

Vị quản lý của tiệm, chị Mai, đã chào đón Trúc Quỳnh nồng nhiệt và đưa cô đi tham quan các khu vực trong tiệm. Chị Mai là một người phụ nữ trung niên, có vẻ ngoài điềm tĩnh và khá nghiêm khắc. Chị không chỉ là một người quản lý giỏi mà còn là một thợ tóc tài ba. Trong suốt buổi tham quan, chị Mai giải thích cho Trúc Quỳnh về các loại dịch vụ tiệm cung cấp, từ cắt tóc, uốn, nhuộm, đến chăm sóc tóc chuyên sâu. Cô cũng được giới thiệu với các đồng nghiệp trong tiệm. Một trong những người đầu tiên cô gặp là Minh Hiếu.

Minh Hiếu là một chàng trai khoảng 25 tuổi, cao ráo, khuôn mặt dễ mến với nụ cười luôn thường trực. Anh là một thợ cắt tóc đã có nhiều năm kinh nghiệm và là người nổi bật nhất trong tiệm. Minh Hiếu có một phong cách làm việc rất đặc biệt, nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Dù làm việc trong một môi trường nhộn nhịp, anh luôn giữ được sự bình tĩnh và tự tin, khiến mọi khách hàng cảm thấy dễ chịu. Khi Trúc Quỳnh gặp anh lần đầu tiên, cô cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt, như thể giữa họ có một sợi dây vô hình kéo gần lại.

“Chào em, Quỳnh đúng không?” Minh Hiếu mỉm cười khi nhìn thấy cô. “Mình là Minh Hiếu, vui được làm việc cùng em.”

Trúc Quỳnh không thể không cảm nhận sự chân thành trong lời nói của Minh Hiếu. Cô gật đầu và trả lời: “Dạ, em là Trúc Quỳnh, mới vào làm hôm nay. Mong anh chỉ dẫn thêm ạ.”

Minh Hiếu mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh sự nhiệt huyết. “Yên tâm đi, em sẽ học được nhiều thứ ở đây. Chỉ cần em chăm chỉ, anh tin em sẽ làm tốt thôi.”

Sau những lời chào hỏi ban đầu, Trúc Quỳnh bắt đầu công việc của mình. Hôm đó, cô được giao cắt tóc cho một khách hàng nữ trung niên, tóc dài và khá khó chiều. Đây là lần đầu tiên Trúc Quỳnh phải làm việc trực tiếp với một khách hàng tại tiệm, và cô cảm thấy rất lo lắng. Nhưng Minh Hiếu, như một người thầy, luôn đứng gần bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Khi Trúc Quỳnh làm quen với các dụng cụ cắt tóc và bắt đầu cắt, Minh Hiếu quan sát một lúc rồi tiến lại gần. Anh chỉ cho cô cách sử dụng kéo một cách linh hoạt và chính xác. "Em nên bắt đầu từ phần dưới cùng của tóc, cắt từ từ và đảm bảo các lớp tóc đều nhau. Đừng vội vàng, cứ làm từng bước sẽ có kết quả tốt hơn."

Những lời dạy của Minh Hiếu giúp Trúc Quỳnh tự tin hơn rất nhiều. Cô cảm nhận được sự tận tâm của anh, và điều đó khiến cô muốn học hỏi thêm từ anh. Cả hai cùng làm việc chăm chỉ trong suốt buổi chiều hôm đó, và sau khi hoàn thành công việc, khách hàng rất hài lòng với kiểu tóc mới. Trúc Quỳnh cảm thấy vô cùng phấn khởi khi nhìn thấy sự vui vẻ trên khuôn mặt của khách. Minh Hiếu cũng khen ngợi cô: “Làm tốt lắm, Quỳnh. Anh thấy em có tiềm năng đấy.”

Tối hôm đó, sau khi tan ca, Trúc Quỳnh cùng Minh Hiếu ra ngoài ăn tối. Hai người cùng đi ăn tại một quán phở gần tiệm tóc, nơi không khí thật ấm cúng và yên tĩnh. Cả hai ngồi đối diện nhau, ăn uống và trò chuyện. Trúc Quỳnh cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Minh Hiếu, như thể họ đã quen biết nhau từ lâu.

“Em học nghề tóc bao lâu rồi?” Minh Hiếu hỏi trong lúc ăn.

“Cũng được hơn một năm rồi, nhưng em vẫn cảm thấy mình chưa đủ giỏi. Mình cần học thêm nhiều kỹ thuật nữa.” Trúc Quỳnh thành thật trả lời.

Minh Hiếu cười nhẹ: “Thật ra, nghề tóc cũng giống như một nghệ thuật. Cứ làm từ từ, không cần phải vội vã. Quan trọng là phải kiên nhẫn và yêu thích công việc mình đang làm. Anh cũng từng như em, lúc mới bắt đầu cảm thấy lạc lõng và tự ti lắm. Nhưng rồi qua thời gian, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.”

Câu nói của Minh Hiếu khiến Trúc Quỳnh cảm thấy được an ủi. Cô nhận ra rằng không chỉ mình cô, mà tất cả những người theo đuổi nghề này đều phải trải qua giai đoạn khó khăn như vậy. Họ bắt đầu chia sẻ về cuộc sống, về những khó khăn và ước mơ của mỗi người. Trong những câu chuyện đó, Trúc Quỳnh cảm nhận được một sự đồng cảm sâu sắc từ Minh Hiếu.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi khi có dịp, Trúc Quỳnh và Minh Hiếu lại cùng nhau trò chuyện và làm việc chung. Minh Hiếu luôn là người kiên nhẫn chỉ bảo cô, giúp cô khắc phục những sai sót trong công việc, đồng thời khuyến khích cô phát triển tay nghề. Cả hai dần trở nên thân thiết, một phần vì sự hợp tác ăn ý trong công việc, phần còn lại vì sự đồng cảm và hiểu nhau trong cuộc sống.

Dù Trúc Quỳnh không nói ra, nhưng cô bắt đầu cảm thấy mình thích Minh Hiếu hơn cả một người đồng nghiệp. Cảm giác ấy rất lạ lùng, nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim cô thổn thức mỗi khi nhìn anh cười. Tuy nhiên, cô không dám thổ lộ, vì trong lòng cô, Minh Hiếu là một người rất chuyên nghiệp, một người mà cô kính trọng.

Một buổi tối, sau một ngày làm việc căng thẳng, Minh Hiếu đưa Trúc Quỳnh về nhà. Trước khi cô bước ra khỏi xe, anh nhìn cô một cách nghiêm túc và nói: “Quỳnh, anh rất vui vì được làm việc với em. Em có tiềm năng rất lớn trong nghề này. Hãy cứ tin vào bản thân mình.”

Trúc Quỳnh mỉm cười, cảm giác trong lòng như vỡ òa. Đó là những lời động viên mà cô luôn mong muốn nghe, và cũng là lời khích lệ đầu tiên của Minh Hiếu dành cho cô ngoài công việc.

Ngày hôm sau, Trúc Quỳnh tỉnh dậy với một cảm giác mới mẻ, tràn đầy năng lượng. Cô biết rằng mối quan hệ này mới chỉ bắt đầu, nhưng nó đã mang lại cho cô nhiều hy vọng và động lực để bước tiếp. Và với Minh Hiếu, cô cảm thấy mình không chỉ có một người thầy mà còn có một người bạn, một người đồng hành trong công việc và cuộc sống.