Nàng còn lặng lẽ thả một chút nước linh tuyền vào trong nước, hy vọng có thể có chút hiệu quả.
Chỉ là vừa vào phòng, nhìn thấy một màn trước mắt, nàng liền ngây dại.
"Cha! Dùng sức!"
"Cha, sắp tè ra rồi! Mau lên nha!"
"Cha nhanh tè ra đi, nếu không lát nữa nương trở lại, lỡ như nương ghét bỏ cha bẩn thì làm sao bây giờ?"
"Nếu cha tè dầm, sẽ bị nương phát hiện, con sẽ không kịp giặt đâu."
Tiểu gia hỏa gấp muốn chết.
Chỉ thấy nó cầm cái bô tiểu nhỏ, đặt ở vị trí dưới bụng Sở Trường Phong, còn đem chỗ nào đó của hắn nhét vào trong bô tiểu.
Thật sự là kinh nghiệm phong phú nha.
Thẩm Chỉ đứng đó mà mở mang tầm mắt.
"Xì xì xì..... xì xì xì....."
Trong miệng còn không ngừng "xì xì", khiến Thẩm Chỉ suýt nữa bật cười.
"Ai nha, cha à...... phải làm sao đây?
Tiểu gia hỏa bất đắc dĩ.
Trước kia tuy rằng cha không nhúc nhích được, nhưng là hắn sẽ nói chuyện, cho nên tiểu gia hỏa rất dễ dàng làm cho hắn đi vệ sinh, cha cũng rất nghe lời.
Nhưng mà hôm nay cha ngủ thϊếp đi, kêu cũng kêu không tỉnh.
Thật sự không có biện pháp, nó chỉ có thể đại nghịch bất đạo, "Sở Trường Phong! Sở Trường Phong! Cha đi tiểu nhanh lên! Nếu không con cắt bỏ cái đó của cha luôn!"
Giọng uy hϊếp non nớt mang theo chút run rẩy, bởi vì loại lời uy hϊếp này, nó chưa từng nói với cha, mỗi lần đều là ca ca dùng để uy hϊếp nó.
Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật.
"Niên Niên."
Tiểu gia hỏa trừng lớn mắt, sững sờ quay đầu, "Nương...... Nương......"
Xong rồi.
Những lời này tuần hoàn vang vọng trong đầu tiểu gia hỏa.
"Lấy cái bô ra, ta lau người cho hắn trước."
Tiểu gia hỏa vội vàng làm theo.
Cởi bỏ quần áo trên người Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ hít sâu một hơi, ban ngày nhìn, là bởi vì tình huống khẩn cấp, mà bây giờ...
Mà thôi, thân thể gầy như que củi này cũng không có gì để xem, chính mình cũng không chiếm tiện nghi của hắn.
Thẩm Chỉ từng chăm sóc viện trưởng cô nhi viện, viện trưởng sau khi lớn tuổi liền trúng gió tê liệt, vẫn luôn là nàng chăm sóc, cho nên cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Lau phía sau lưng, Thẩm Chỉ tránh vị trí hoại tử, rồi lau chân cho hắn, tiếp theo là ngực.
Sở Cẩm Niên ở một bên sửng sốt.
Nó nghiêng cái đầu nhỏ tò mò quan sát Thẩm Chỉ.
Lau xong, Thẩm Chỉ nhìn thoáng qua thân dưới của Sở Trường Phong, người này đang hôn mê, sẽ không thật sự...... đái dầm hoặc là...... chứ?
Sở Cẩm Niên tựa hồ hiểu được băn khoăn trong lòng nàng, "Nương! Con sẽ ngủ cùng cha! Nếu cha tè dầm, con sẽ giúp cha lau khô!"
Thẩm Chỉ:……
Trong nhà này, chỉ có cái giường này lớn nhất, chỉ có cái giường này mới có thể ngủ.
Sở Cẩm Chu ngủ ở gian phòng nhỏ kia cũng chỉ là một cái ghế dài đổi thành giường nhỏ, về phần gian phòng nhỏ mà Sở Trường Phong ngủ qua kia....
Nghĩ đến mùi vị đó, Thẩm Chỉ liên tục lắc đầu.
Cho nên nàng chỉ có thể ngủ ở chỗ này.
Không có biện pháp, dù sao người nằm trên giường này là người tê liệt, còn không có ý thức, ngủ ở chỗ này cũng không sao cả, cho dù có tè dầm...
"Niên Niên, con đừng động hắn, mau ngủ đi."
Tiểu gia hỏa vội vàng chui vào ổ chăn, nó kéo cánh tay Sở Trường Phong ra, cái đầu nhỏ gối lên cánh tay hắn, một lát sau liền ngủ say.
Thẩm Chỉ nhướng mày, trong lòng bỗng nhiên có chút hâm mộ.
Nàng sống hai mươi mấy năm, chưa từng có người có thể dựa vào, có người có thể trả giá như vậy.
Ban đêm hơi nóng, Thẩm Chỉ ngủ không sâu lắm.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hừ nhẹ, nàng mở mắt ra.
Nàng quanh năm uống nước linh tuyền, cho nên thị lực rất tốt, rất dễ dàng nhìn thấy biểu tình của Sở Trường Phong lúc này.
Hắn đã tỉnh, lúc này đang cau mày, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì đó.
Thẩm Chỉ suy đoán, đoán chừng hắn là muốn đi vệ sinh, dù sao hắn đã uống rất nhiều nước linh tuyền.
Nàng vừa định mở miệng hỏi, nam nhân lại mở miệng trước.
"Niên Niên...... Niên Niên......"
Hắn hô hai tiếng, Sở Cẩm Niên đang ngủ lập tức tỉnh dậy.
Trong đêm tối, giọng nói non nớt vui mừng của tiểu gia hỏa càng thêm rõ ràng.
"Cha!"
"Cha, người tỉnh rồi!"
Bất quá thanh âm hưng phấn của tiểu gia hỏa rất nhanh biến thành khóc, "Cha, con cho là cha không cần Niên Niên nữa, con cho là cha đã chết rồi, cha không được chết, phải ở bên cạnh Niên Niên."
Sở Trường Phong thở dài, chàng cũng cho rằng mình đã chết, nhưng không biết vì sao, lại tỉnh lại.
"Niên Niên, cha muốn......"
Sở Trường phong hạ giọng, mặc kệ đã nói bao nhiêu lần, mỗi lần đối mặt quẫn cảnh như vậy, chàng vẫn cảm thấy tự tôn như là bị người ném trên mặt đất hung hăng chà đạp.
Bất quá, chàng còn chưa nói xong, tiểu gia hỏa đã hiểu ý của chàng.
"Cha, muốn đi tiểu, đúng không? Đừng sợ đừng sợ, Niên Niên sẽ giúp cha!"
Tiểu gia hỏa rón rén bò dậy, sờ soạng ôm lấy cái bô, thuần thục giúp cha giải quyết.
Nghe tiếng động, Thẩm Chỉ không được tự nhiên chớp chớp lông mi.
Cũng may âm thanh kia giằng co trong chốc lát, liền biến mất.
Tiểu gia hỏa mang theo bô tiểu đi ra cửa, rất nhanh lại rón rén lên giường, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Sở Trường Phong.
"Cha...... cha không có chết, thật tốt quá." Tiểu gia hỏa ôm chặt Sở Trường Phong, giọng nói mềm mại vang lên, Thẩm Chỉ nghe được cũng cảm thấy đau lòng.
Sở Trường Phong hô hấp siết chặt, chiếu theo hiện tại nếu tiếp tục như vậy, chàng sẽ sống không được bao lâu.
Huống hồ chàng cũng không có ý định sống, bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, cho dù sống tạm bợ, mỗi ngày không thấy ánh mặt trời, thì có ý nghĩa gì?
Chàng rõ ràng đã cảm giác mình đang lơ lửng bên bờ vực tử vong, bây giờ bỗng nhiên lại có tinh thần, đoán chừng là hồi quang phản chiếu.
Sợ rằng sáng mai tỉnh dậy, có thể chàng sẽ không còn thở nữa, chàng nhẹ giọng dặn dò: "Niên Niên, nương và ca ca của con nói cái gì con cứ nghe theo, chịu đựng một chút, chờ qua vài ngày, gia gia nãi nãi trở lại, để cho bọn họ mang con đi."
"Không! Con muốn ở với cha, còn muốn chăm sóc cha! Con không đi đâu cả."
Tiểu gia hỏa bĩu môi nhỏ, đầy bất mãn, "Nếu con đi, cha đi tiểu thì làm sao bây giờ, cha tè dầm, nương và ca ca sẽ khi dễ cha, đánh cha thì làm sao?"
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng khổ sở, ôm cha càng chặt, "Cha, Niên Niên sẽ mãi chăm sóc cha, đừng sợ, chờ con trưởng thành, sẽ không để cho cha đói bụng."
Lông mi Sở Trường Phong run rẩy, hôn lên đầu nó, "Niên Niên... Nếu ngày nào đó cha chết, con cứ làm theo lời ta nói, nhất định phải đi theo gia gia nãi nãi, nhất định."
Thẩm Chỉ ở bên cạnh, cố gắng đè nén hơi thở, nghe lời bọn họ nói, trong lòng nặng trịch.
"Hu hu hu......"
Tiểu gia hỏa lấy tay che miệng khóc, nhưng Thẩm Chỉ vẫn nghe được.
Sở Trường Phong đau lòng đến đỏ hốc mắt, "Niên Niên, nghe lời cha."
"Cha nói hươu nói vượn... cha sẽ không chết, cha của Niên Niên là người cha tốt nhất thiên hạ... sống lâu trăm tuổi..."
"Xin lỗi, cha không bảo vệ được con."
Thẩm Chỉ nghe thấy giọng nam nhân run rẩy đến kỳ cục, giống như hắn đang khóc.
Rõ ràng bọn họ đối với nàng mà nói đều là người xa lạ, nhưng lần đầu tiên nàng gặp phải hai cha con đáng thương, nương tựa vào nhau lung lay sắp đổ như vậy, liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
Nàng nghĩ, nếu như... mình không đến đây, nam nhân này có lẽ sẽ không sống nổi.
Bây giờ có thể tỉnh lại, hơn phân nửa là tác dụng của nước linh tuyền.
Nàng vốn là kẻ lang thang không ràng buộc, mặc kệ tới nơi nào cũng không sao cả, nhưng tới nơi này, nàng cảm thấy mình rất may mắn.