Thẩm Chỉ vội vàng chạy vào.
Sở Cẩm Chu đem toàn bộ ba chén mì đến trước mặt mình, Sở Cẩm Niên ủy khuất rụt ở bên cạnh.
"Không có, ta không muốn ăn, ta chỉ ngửi thôi." Sở Cẩm Niên nhỏ giọng giải thích.
Nghĩ cũng biết, bên trong mì bỏ nhiều thịt như vậy, không có khả năng sẽ có phần của nó.
"Hừ! Biết là tốt!"
"Sở Cẩm Chu, con ăn một chén mì, phần còn lại là của ta và đệ đệ con." Thẩm Chỉ nghiêm mặt nói.
Sở Cẩm Niên nuốt nước miếng, nó? Nó không phải là nghe lầm chứ?
Sở Cẩm Chu liếc xéo Thẩm Chỉ, "Không cho! Tất cả đồ đạc trong nhà này đều là của ta!"
Nàng lấy thanh trúc xuống, kéo Sở Cẩm Chu qua rồi bắt đầu đánh.
Hung hăng đánh một trận, Sở Cẩm Chu khóc một trận, rốt cục cũng ngoan ngoãn.
"Ăn cơm!"
Một chén mì được đặt trước mặt Sở Cẩm Niên.
Thân thể nó run lên, mì sợi nóng hổi, hương thơm ngào ngạt phả vào mặt nó, mùi thịt nồng đậm làm nó muốn rơi lệ.
"Con...... Của con? Thật sự cho con sao?
Giọng trẻ con ngây thơ run rẩy vang lên, trong lòng Thẩm chỉ chợt cảm thấy đáng yêu, "Ừ, của con, không phải đã nói rồi sao, ta có cái gì, sẽ cho con cái đó, ngoan ngoãn ăn sạch chén mì này đi!"
Ánh mắt Sở Cẩm Niên dại ra một chút, nó không nghĩ tới lời nương nói lại là sự thật.
Xoa xoa hốc mắt nóng lên, nó vội vàng cầm lấy đũa, sợ nương nó đổi ý.
Mì sợi vừa dai vừa mềm, nhẹ nhàng hút một cái liền trượt đến cổ họng, nước dùng từ canh xương đặc biệt ngon.
Thịt băm nhỏ xào sơ qua vẫn giữ nguyên những sợi gân nhỏ, vẫn là từng khối từng khối, cắn một miếng, mùi thịt tỏa ra bốn phía, vừa thơm vừa thỏa mãn.
Chân ngắn của Sở Cẩm Niên hận không thể lắc lư đến tận trời, nó thề, đời này nó chưa từng được ăn thứ gì ngon hơn thế này!
Ừm... được rồi, cơm trắng buổi trưa cùng gan heo thơm lừng và rau xào ngọt dịu cũng ngon không kém!
Thấy tiểu gia hỏa ăn ngon lành, Thẩm Chỉ nở nụ cười.
Mà Sở Cẩm Chu từng ngụm từng ngụm nhét mì sợi, miếng thịt bị nó hai ba cái quét sạch.
Chỉ một lát sau, cái chén của nó đã sạch bóng.
Nó liếʍ liếʍ môi, híp mắt nhìn Sở Cẩm Niên, "Đưa mì cho ta!"
Sở Cẩm Niên phồng má, động tác nhai đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt Thẩm Chỉ trầm xuống, "Ăn xong là hết, tự đi rửa mặt rửa chân, lát nữa đi ngủ."
Thấy nó cứng cổ, vẫn không chịu buông tha mà nhìn chằm chằm Sở Cẩm Niên, Thẩm Chỉ vỗ mạnh xuống bàn, "Đừng ép ta đánh ngươi!"
"Hừ!"
Sở Cẩm Chu lập tức bước xuống bàn.
Sở Cẩm Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Chỉ.
"Nhìn cái gì? Còn không mau ăn? "Thẩm Chỉ búng nhẹ vào trán nó.
"Ôi! "Tiểu gia hỏa xoa xoa đầu, vội vàng vùi đầu xuống tiếp tục ăn.
Mì sợi thật sự quá ngon, tiểu gia hỏa nhịn không được mà len lén nhìn về hướng phòng ngủ vài lần, nương bảo nó ăn hết, vậy thì không thể để dành cho cha được.
Aiz......
Nghĩ đến việc không thể chia sẻ cho cha, nó bỗng cảm thấy mì sợi này hình như cũng không có ngon như vậy.
Trương đại nương mang theo con trai Ngưu Ngưu cõng cỏ heo đi ngang qua cửa viện Sở gia, đột nhiên ngửi thấy một mùi thịt bá đạo.
Ngưu Ngưu lúc này đi không nổi nữa, liếʍ liếʍ miệng, hắn nhỏ giọng nói: "Nương, đây là nhà ai ăn thịt rồi?
Trương đại nương dùng sức ngửi, sâu thèm ăn đều bị câu ra, bà nhìn thoáng qua trong sân nhà họ Sở, nhất định là Thẩm Chỉ ăn thịt!
Cũng không biết mua bao nhiêu thịt, mới có thể làm ra mùi thơm như vậy.
Rõ ràng buổi sáng đã cho nàng một ít gan heo, vậy mà lại còn mua thịt, thật sự là phá của mà.
Nhưng phá của như vậy, e rằng Niên Niên và Trường Phong cũng không ăn được mấy miếng.
Nghĩ tới đây, Trương đại nương tức giận liếc mắt nhìn sân nhà họ Sở, hôm nay bà thật sự là điên rồi! Lấy gan heo cho nàng cái gì?! Ai......
"Ngưu Ngưu, đi mau."
"Nương, chúng ta khi nào thì có thể ăn thịt a? Con muốn ăn thịt."
"Ăn thịt ăn thịt, đắt lắm a, trở về nấu gan heo cho con ăn, thơm chết con!"
"Nhưng... nhưng gan heo không ngon, vừa tanh vừa thối... Con ăn không vô... Nương, đi chậm một chút, cũng không ngửi thấy mùi thịt... Nương... Con muốn ngửi thêm một chút... Nương..."
"Nương nương nương! Gọi hồn nương đấy à! Gan heo còn không ăn, đúng là chiều hư ngươi rồi! Đi nhanh lên! Ngươi không ăn, lão nương còn đói đây này!"
“……”
Cơm nước xong, lúc rửa chén, Thẩm Chỉ bỗng nhiên phát hiện thiếu một cái chén.
Tính đi tính lại, hẳn là cái chén của Sở Cẩm Niên ăn cơm buổi trưa đã không còn.
"Niên Niên! Chén cơm trưa của con đâu?"
Thân thể Sở Cẩm Niên cứng đờ, "Con... con..."
"Con để chén ở đâu? Mau tìm ra!"
Tiểu gia hỏa bĩu môi, chỉ có thể khai thật, "Nương, hai ngày nữa con sẽ rửa cái chén kia, chén của con chứa cơm, con muốn để lại cho cha."
Nó cũng không dám nhìn vào mắt Thẩm Chỉ, nó biết nương chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Không được!"
Quả nhiên.
"Hiện tại thời tiết quá nóng, con để cơm qua đêm, ngày mai sẽ hỏng, chờ cha con tỉnh lại, ta sẽ nấu cơm khác cho hắn."
“Thật sự?!”
“Thật.”
"Ha......" Tiểu gia hỏa thoải mái cười một tiếng, vội vàng lấy nửa chén cơm kia ra.
Nhìn dáng vẻ xem như bảo bối của nó, trong lòng Thẩm Chỉ đau xót.
Nàng nghĩ mãi không ra, tiểu gia hỏa này làm sao có thể đối với cha nó tốt như vậy.
Tiểu gia hỏa mới vừa sinh ra, cha nó đã bị bắt đi lính, lúc trở về chính là nằm liệt... từ đâu ra cảm tình.
Soạt soạt......
Tiểu gia hỏa nhanh chóng ăn hết cơm, cơm trắng lạnh lẽo mang theo một vị ngọt.
"Đưa chén đây cho nương."
Tiểu gia hỏa liếʍ liếʍ cái miệng nhỏ, nhìn thoáng qua chén trong nồi, nghi hoặc nói: "Nương, sao nương lại bỏ chén vào trong nồi a?"
"Ta muốn rửa chén."
Tiểu gia hỏa vừa nghe, lại càng hoảng sợ, vội vàng cầm lấy một cái chén lên bắt đầu kỳ cọ, "Để con để con! Con rửa!"
Những việc như rửa chén quét rác đều là của nó, nếu để cho nương rửa chén quét rác, chắc chắn nó sẽ bị đánh chết!
Thẩm Chỉ còn chưa kịp phản ứng, nó đã rửa xong hai cái chén.
Thẩm Chỉ sững sờ nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đen nhẻm của nó.
Không phải dơ, mà là bị phơi nắng, trên bàn tay nhỏ bé còn có chút vết thương và vết chai thật nhỏ.
Không thể tưởng tượng được, trên tay một đứa bé ba tuổi lại có vết chai.
Thẩm Chỉ qiay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa.
Tiểu gia hỏa rất nhanh đã rửa chén sạch sẽ.
Thẩm Chỉ dẫn nó ra ngoài tắm rửa rửa tay.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ngồi trong chậu gỗ, Thẩm Chỉ kỳ cọ thân thể cho nó.
Cũng không biết đã bao lâu không tắm rửa, tắm hai lần, nước tắm vẫn rất vẩn đυ.c.
Trái với Sở Cẩm Chu, trên người trắng nõn, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc thật tốt.
Hai bên so sánh, Sở Cẩm Niên này chính là cây cỏ dại, cha mẹ đều mặc kệ, tiểu oa nhi ba tuổi sao có thể hiểu được phải thường xuyên tắm rửa đây.
Thấy Thẩm Chỉ bình thường chỉ tắm cho mình lại đang tắm cho Sở Cẩm Niên, Sở Cẩm Chu nhìn chằm chằm vào ót của Sở Cẩm Niên, ánh mắt hung ác như một con sói.
Tất cả đều tại nó! Đều là con quỷ nhỏ này, nương mới có thể đánh hắn.
Hắn muốn đánh chết nó! Gϊếŧ chết nó!
“Xong rồi, vào nhà ngủ đi.”
Sở Cẩm Niên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, đầu không còn ngứa, người cũng sạch sẽ, cảm giác chính mình tựa như một dòng suối trong lành.
Nó ngẩng đầu lên, len lén nhìn Thẩm Chỉ, thì ra... được nương thương yêu lại hạnh phúc như vậy...
Trong lúc đang đắc ý, ánh mắt nó vô tình chạm phải cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Sở Cẩm Chu.
Nụ cười ngây ngô trên gương mặt nhỏ lập tức cứng lại, nó vội vã cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Đi vào trong phòng, nhìn thấy Sở Trường Phong nằm trên giường, Sở Cẩm Chu lại bắt đầu cáu kỉnh.
"Lôi hắn ra ngoài, ta không muốn ngủ với hắn! Chôn hắn đi! Hắn chết rồi!"
"Sở Cẩm Chu, đây là cha ngươi!"
"Đây là cha! Không thể chôn! "Sở Cẩm Niên cố nén sợ hãi, chắn ở bên giường.
Sở Cẩm Chu: "Hắn ghê tởm muốn chết! Hắn đái dầm! Hắn sẽ ị phân!"
Sở Cẩm Niên: "Sẽ không! Cha sẽ không! Ta sẽ giúp cha đổ, cho dù giường bẩn, ta cũng sẽ giúp cha giặt!"
Thẩm Chỉ nhăn mày, khϊếp sợ nhìn Sở Cẩm Niên, "Niên Niên, cho nên ga giường và chăn của cha con đều là con giặt sao?"
Tiểu gia hỏa gật đầu, trong đôi mắt to hàm chứa nước mắt.
"Ừm ừm, nương, đừng đuổi cha đi, cha sẽ ngoan ngoãn, Niên Niên sẽ chiếu cố cha thật tốt!"
Thẩm Chỉ sờ sờ đầu nó, "Bé ngoan."
Hai tay Sở Cẩm Chu nắm thật chặt, tức giận đến cả người phát run.
"Sở Cẩm Chu, ngươi không muốn ngủ trên giường này, thì đi sang phòng nhỏ bên cạnh ngủ đi."
Sở Cẩm Chu há miệng muốn rống, nhưng tốc độ nói chuyện của Thẩm Chỉ còn nhanh hơn, "Bằng không cũng đừng ngủ nữa."
Thanh âm lạnh như băng tuy rằng không giống gậy trúc quất vào người có cảm giác đau đớn, nhưng Sở Cẩm Chu vẫn không ngừng sợ hãi.
"Ta...... Ngủ một mình thì ngủ một mình! Các ngươi đừng hối hận!"
Nhìn Sở Cẩm Chu nằm lên giường, Thẩm Chỉ mới bưng một chậu nước trở lại phòng ngủ.
Định tẩy rửa cho Sở Trường Phong một chút.