Tiết Lăng tỉnh dậy vào giữa đêm, cầm điện thoại lên nhìn.
02:04 sáng.
Cô mới ngủ chưa đến bốn tiếng, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Thế giới bên ngoài yên lặng đến đáng sợ.
Cửa sổ phòng cô hướng ra đường lớn. Bình thường dù là lúc nửa đêm cũng vẫn có xe cộ qua lại, thế nhưng bây giờ, cả con phố chìm trong sự tĩnh lặng như chết, không có lấy một âm thanh nào.
Điều kỳ lạ là, Tiết Lăng lại lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vọng lên từ đường phố.
Cô ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, vén những cành cây chạm vào khung cửa rồi nhìn xuống đường.
Một cơn ớn lạnh từ từ bò dọc sống lưng cô.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, những chiếc xe bị đâm nát nằm la liệt giữa đường, bị bỏ lại một cách hỗn loạn.
Giữa đống xe cộ đó, từng bóng người lặng lẽ đứng rải rác. Nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy "chúng" không phải đứng yên bất động, mà đang di chuyển một cách chậm rãi.
Rất rõ ràng, đây chính là những người bị nhiễm virus. Trái ngược hoàn toàn với sự điên cuồng vào ban ngày, vào lúc này, "chúng" lại hành động chậm chạp, cứng nhắc, thỉnh thoảng còn ngửa đầu lên, như thể đang lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Nhìn khung cảnh chẳng khác gì một bộ phim kinh dị, Tiết Lăng cảm thấy lạnh toát cả người.
***
Tiết Lăng bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Cô đưa tay với lấy điện thoại, nhưng nhận ra tiếng chuông không phát ra từ điện thoại của mình.
Tiếng chuông chỉ kéo dài hơn mười giây rồi im bặt, nhưng đã quá muộn…trong tòa nhà lập tức vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn. Ngay sau đó, tiếng đập cửa dữ dội vang lên!
Tiết Lăng bật dậy khỏi giường, hoàn toàn tỉnh táo. Cô lắng nghe kỹ, tiếng đập cửa đến từ tầng dưới. Xen lẫn trong đó là tiếng hét thất thanh của một cô gái.
Sức mạnh của những kẻ nhiễm bệnh lớn đến kinh hoàng. Chỉ trong chốc lát, "chúng" đã phá cửa xông vào.
Chẳng mấy chốc, tiếng hét kinh hoàng chuyển thành tiếng gào thét tuyệt vọng.
Nhưng tiếng kêu ấy cũng chỉ kéo dài chưa đầy một phút rồi dần lặng xuống.
Tòa nhà lại chìm vào tĩnh lặng.
Tiết Lăng ngồi trên giường, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích.
***
Một tuần trôi qua.
Thế giới không hề khôi phục trật tự như mọi người mong đợi mà ngược lại, đã hoàn toàn sụp đổ.
Theo kết quả phân tích từ các cơ quan nghiên cứu, loại virus đang hoành hành khắp nơi này chính là thứ bị mang đến bởi cơn mưa bất ngờ hôm đó.
Do đó, bệnh viện là nơi đầu tiên thất thủ. Lúc ấy, tất cả những người đến khám vì sốt cao đều là người nhiễm bệnh. Virus lan rộng theo kiểu phóng xạ, lấy bệnh viện làm trung tâm, nhanh chóng càn quét mọi nơi.
Loại virus này, được cư dân mạng gọi là virus xác sống, có tốc độ lây lan quá nhanh. Theo những gì được ghi nhận đến hiện tại, tỷ lệ lây nhiễm khi bị cắn là 100%, chỉ khác nhau về thời gian phát bệnh sớm hay muộn.
Có một bài đăng tổng hợp tất cả thông tin về loại virus này từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.
Vị trí bị cắn càng gần não, tốc độ nhiễm càng nhanh.
Nếu bị cắn vào mặt, chỉ mất khoảng mười mấy giây là phát bệnh.
Người bị nhiễm sẽ sốt cao, nôn ra chất dịch xanh hôi thối, cơ thể co giật dữ dội, sau đó hoàn toàn biến thành một con quái vật khát máu.
Tiết Lăng đang lướt Weibo thì bỗng nhiên cảm giác da đầu tê rần… Vì cô nhớ lại, đêm hôm đó, trong bồn cầu nhà mình cũng xuất hiện chất nôn màu xanh lục.
Cô cũng đã dính nước mưa hôm đó, thậm chí còn có phản ứng giống bị nhiễm.
Nhưng đến thời điểm hiện tại, cô vẫn không biến thành "kẻ nhiễm bệnh." Có lẽ là do cô chỉ dính một giọt nước mưa duy nhất?
Dù vậy, cơ thể cô lại có những biến đổi kỳ lạ. Ban đầu, chỉ đơn giản là sức mạnh tăng lên rõ rệt, thể lực cải thiện đáng kể. Nhưng không lâu sau, cô nhận thấy năm giác quan của mình cũng trở nên vô cùng nhạy bén.
Trong một không gian tuyệt đối yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của đám nhiễm bệnh trên đường, tiếng xé vỏ bao bì trong một căn hộ nào đó dưới lầu, thậm chí là tiếng thì thầm khe khẽ của ai đó.
Nếu tập trung tối đa, cô thậm chí còn có thể phân biệt được tiếng bước chân của lũ nhiễm bệnh đến từ tầng nào.
Cả người cô giống như đã trải qua một sự lột xác toàn diện, từ trong ra ngoài, như thể cô đã được tái cấu trúc, khoác lên một cơ thể hoàn toàn mới.
Trước đây, giấc ngủ của cô lúc nào cũng đầy mộng mị, dù có ngủ đủ mười tiếng vẫn cảm thấy uể oải, mệt mỏi. Nhưng bây giờ, dù chỉ ngủ vài tiếng, khi thức dậy cô không hề cảm thấy buồn ngủ mà còn tràn đầy năng lượng.
Khả năng ăn uống của cô cũng thay đổi tăng lên gấp ba, gấp bốn lần. Trước đây, vào ban ngày cô hầu như không có cảm giác thèm ăn, chỉ cần một miếng bánh mì là có thể cầm cự cả buổi. Nhưng giờ đây, cơn đói đến nhanh và dữ dội, nếu không ăn đủ, dạ dày sẽ có cảm giác như đang bị thiêu đốt.