Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 20: Làm Yêu

Thành thật mà nói, Hề Chu Luật cũng chỉ là một con búp bê được đặt trong tủ kính để trưng bày. Là người vừa có quyền vừa có tiền, ngày thường những người xuất hiện trước mặt cô đều quần áo chỉnh tề, bọn họ cẩn thận trong từng cử chỉ, dè dặt kiểm soát từng chân lông sợi tóc, muốn chứng tỏ rằng bọn họ thuộc tầng lớp thượng lưu.

Cùng người trước mặt hoàn toàn không giống nhau, không những không có ý thức bản thân đang ở nhà người khác, mà còn tức giận như có người khiến cô ấy bực mình, đôi mắt tràn đầy ấm ức, khiến cho nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt dường như càng nổi bật hơn.

Váy ngủ không được điều chỉnh càng tùy ý hơn. Chất sa-tanh màu đỏ tía nhăn nhúm bám chặt vào vòng eo mảnh khảnh, dây áo cũng không được kéo trở về vị trí, ngược lại vì hành động của chủ nhân càng có xu hướng tụt xuống dưới,...

Hề Chu Luật khẽ nhíu mày, không biết nên di chuyển xe lăng vào thang máy hay lùi lại để người này bước ra khỏi thang máy trước.

Tuy nhiên, Lạc Nguyệt Khanh đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn dùm cô. Lạc Nguyệt Khanh bước ra, đứng trước mặt Hề Chu Luật.

Cửa thang máy lập tức khép lại.

Hề Chu Luật : “Cô……”

Đáng tiếc, câu hoàn chỉnh còn chưa kịp nói ra, đã bị cắt ngang, chỉ nghe thấy đối phương tức giận thở phì phò mà trách: “Hề Chu Luật, giường của nhà cô sao lại mềm như vậy?!”

Càng thêm nhất mạnh: “Mềm tới mức tôi ngủ không được!”

Người khác luôn nói hoa hồng đẹp, Hề Chu Luật cũng đã nhìn qua rất nhiều loại hoa hồng, lại chưa từng bị gai hoa hồng đâm qua, hiện tại đã được trải nghiệm.

Hề Chu Luật nhất thời không trả lời, hơi nghiêng đầu nhìn người trước mặt.

Giờ này trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, người hầu đề đã được nghỉ ngơi, đèn trong phòng khách lại không mở, chỉ còn một ít đèn trên hành lang vẫn còn, ánh sáng mỏng manh, dịu dàng chiếu sáng xung quanh.

Chiếu vào tà váy ngủ đang khẽ đung đưa khi cơn gió thoảng qua, giống như những cánh hoa đang nở rộ, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.

Ánh mắt Hề Chu Luật theo bản năng trốn tránh, muốn cúi đầu không nhìn nữa, rồi lại muốn thấy càng nhiều hơn.

Có lẽ là bị lạnh, những ngón chân tròn trịa, mượt mà của đối phương cuộn lại, trốn vào tấm lảm lông trên sàn nhà, một nửa bị che lấp đi, cực kỳ không phù hợp với gương mặt đang tức giận của chủ nhân.

Hề Chu Luật quay đi, giọng điệu tràn đầy mệt mỏi sau khi tăng, lại nói: “Nệm ở đây đều là như vậy, không cách nào đổi phòng cho bác sĩ Lạc được, cô cố gắng chịu đựng một đêm, ngày mai tôi sẽ kêu người đổi!”

So với Lạc Nguyệt Khanh, cô càng giống người làm công hơn, áo khoác công sở nặng nề vắt trên tay vịn của xe lăng, áo sơ mi trắng cùng áo vest, chiếc gậy không bao giờ rời người cũng được cô để nằm ngang trên đôi chân. Dưới ánh đèn, gương mặt tinh xảo càng thêm nhợt nhạt, mệt mỏi.

Tính tình khi vừa mới ngủ dậy của Lạc Nguyệt Khanh khá lớn, được đối phương nhường môt lần, cho tí màu cô đã tự mở phường nhuộm, cái này không được thì phàn nàn cái khác: “Cơm nhà cô cũng có vấn đề!”

Hề Chu Luật kiên nhẫn lạ thường, hỏi tiếp: “Có vấn đề?”

“Ăn quá ngon, khiến tôi ăn quá nhiều, căng bụng!” Alpha vô cùng hợp tình hợp lý nói.

Hề Chu Luật bị chọc tức đến mức chỉ biết cười trừ, muốn xem rốt cuộc người này còn muốn náo loạn gì: “Vậy ngày mai tôi đổi đầu bếp?”

“Vậy không được, tôi còn muốn ăn món tôm hùm nướng phô mai cùng mì ý ông ta làm!” Lạc Nguyệt Khanh lập tức lắc đầu, kiên quyết từ chối.

“Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy cô muốn thế nào?” Hề Chu Luật như đang trêu chọc một chú mèo cáo kỉnh, thậm chí còn thoải mái dựa đầu vào ghế, đôi mắt xanh lam xám nhạt hàm chứa ý cười.

Khá kỳ lạ, ngày thường cô không phải là người dễ tính và nhiều kiên nhẫn, nhưng vào giây phút này, dưới vẻ mặt lạnh lùng lại là,...

Khung cảnh trước mắt tràn đầy hơi thở ấm áp của gia đình, mặc dù đối phương là vì mất ngủ mới đi xuống đây, nhưng biệt thự to như vậy, có thêm một người, lại giống như một chú chim nhỏ đầy sức sống, khiến cho căn l*иg nhàm chán trống rỗng được lấp đầy.

Vì thế cô cũng sẵn sàng hợp tác, thậm chí còn cố ý kéo dài thời gian, để khoảnh khắc này tồn tại lâu một chút.

“Vậy cô hâm nóng một cốc sữa bò cho tôi đi!” Lạc Nguyệt Khanh híp mắt cười nói: “Sữa bò giúp dễ ngủ, nói không chừng uống xong tôi có thể ngủ được rồi!”

Sai sử xong người hầu của cô, hiện tại lại bắt đầu sai bảo cô?

Hề Chu Luật xoa xoa giữa mày, nhịn không được nhắc nhở: “Cách đây không lâu cô đã uống một ly rồi!”

“Tôi có thể uống thêm một ly nữa!” Lạc Nguyệt Khanh kiên trì.

Hề Chu Luật nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhưng cô vừa mới nói vì no căng bụng, nên ngủ không được!”

Bị vạch trần, Lạc Nguyệt Khanh gợi đòn cười cười, không thèm quan tâm hỏi lại: “Chỉ cần nói cô có hâm nóng sữa hay không thôi!”

Hề Chu Luật: “…… Hâm nóng!”

Tiếng thở dài bất lực vô thức vang lên, nhanh chóng bị gió đêm cuốn đi.

Bất đắc dĩ thở dài thanh ở trong phòng vang lên, thực mau đã bị gió thổi tán, biến mất không thấy.

-----------------------Hết Chương-----------------