Quản gia Trần sững người: "!!!"
Ông lẩm bẩm: "Chắc chắn hai vị tổ tông này sẽ đánh nhau. Giờ thu dọn đồ đạc bỏ trốn còn kịp không?"
Trong phòng ngủ, Giang Đình Chi vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm, ngồi trên mép giường. Anh tháo chuỗi hạt trên tay, đặt lên tủ đầu giường.
Trên cổ tay anh có một vết sẹo mờ nhưng dữ tợn. Cả người anh chìm trong bóng tối.
Bên cạnh chuỗi hạt là một chiếc hộp gỗ tinh xảo. Giang Đình Chi mở hộp, lấy ra một viên kẹo sữa, xé giấy gói rồi bỏ vào miệng.
Động tác của anh rất nhẹ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Đột nhiên, một tiếng rêи ɾỉ vang lên từ trên giường, phá tan sự yên tĩnh.
Giang Đình Chi kéo chăn lên, thấy một cô gái co ro thành một cục, ngủ say. Anh cau mày, cố gắng kiềm chế cơn giận: "Vân Chỉ."
Ba ngày qua, Vân Chỉ ngủ trên chiếc giường cứng ở nhà họ Vân, khiến cơ thể cô đau nhức, mất ngủ triền miên. Vốn định đợi Giang Đình Chi trở về, nhưng vừa nằm xuống giường đã ngủ thϊếp đi.
Ai bảo giường nhà giàu lại mềm như vậy chứ.
Ngủ say, Vân Chỉ nghe loáng thoáng ai đó gọi tên mình. Tưởng là mụ yêu quái Lâm Bình, cô bực bội bịt tai, trở mình ngủ tiếp.
Giang Đình Chi không chịu để cô yên, gọi thêm lần nữa: "Vân Chỉ."
Vân Chỉ cắn môi, run rẩy. Cô buồn ngủ lắm, muốn ngủ lắm. Tại sao không để cô yên?
"Dậy!"
Giang Đình Chi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng. Không ai được vào phòng anh, càng không được đυ.ng vào giường anh.
Nghe tiếng quát, Vân Chỉ tưởng là mụ yêu quái lột quần áo của mình, không chịu nổi nữa, cô đưa tay cào loạn xạ.
Khuôn mặt Giang Đình Chi trúng chiêu, ngây người tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám chống lại anh, càng không ai dám động tay động chân với anh.
Nhưng bây giờ...
Đau thật.
Giang Đình Chi hít sâu một hơi, không khí trở nên ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Vân Chỉ không nhận ra tình hình, tiếp tục lẩm bẩm đe dọa: "Không nghe lời, cắn anh đấy!"
Nói xong, cô bất ngờ vòng tay qua, nhẹ cắn vào tay Giang Đình Chi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lực cắn không mạnh, không để lại dấu vết, nhưng một vòng nước bọt mờ trong suốt cũng đủ gây khó chịu.
Người mắc chứng sạch sẽ như Giang Đình Chi sao có thể chịu đựng nổi? Anh lập tức giật tay lại, liên tục chà mạnh đến nỗi làn da trắng tái của anh đỏ ửng lên. "Sợ chưa?" Vân Chỉ vẫn nhắm nghiền mắt, khẽ liếʍ môi đỏ: "Còn không mau cút đi."
Giang Đình Chi lặng lẽ cầm chuỗi hạt trên tủ đầu giường, tay mạnh mẽ lần hai hạt, niệm thầm: "Nam mô A Di Đà Phật, tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục..."
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng thở gấp của anh vang lên rõ mồn một. Vân Chỉ từ từ hé mắt. Căn phòng tối đen như mực, nhưng không khí lại phảng phất hương sữa nhàn nhạt—mùi kẹo sữa.
Chợt nhớ ra mình đang ở trong phòng Giang Đình Chi, cô nuốt khan, lén lút hồi tưởng. Vừa rồi cô không chỉ cào mà còn cắn anh sao?
Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
"Mẹ, con sai rồi... Đừng đánh con nữa!" Miệng Vân Chỉ lẩm bẩm những lời mơ hồ, tay chân múa loạn như thể đang vùng vẫy trong ác mộng.
Giang Đình Chi bật đèn đầu giường. Ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập căn phòng, phơi bày mọi thứ. Anh thốt lên lạnh lùng: "Đừng giả vờ nữa."