Nhưng cuộc đời đâu như mong muốn. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Vân Chỉ.
Trái tim Lâm Bình bất giác đập thình thịch.
"Dì Vương, lại đây một chút," Vân Chỉ vẫy tay, nụ cười rạng rỡ.
"Vân Chỉ, mày làm gì vậy?" Lâm Bình hoảng hốt định lao tới, nhưng bị quản gia Trần chặn lại. Ông nghiêm mặt nói: "Không có sự cho phép của tiểu thư Vân Chỉ, người ngoài không được đến gần nửa bước."
"Vân Lão Tứ, có người bắt nạt vợ ông, ông không quan tâm à?" Lâm Bình gào lên. Khi quay đầu lại, bà ta thấy Vân Quang Vinh và Vân San đã bị người nhà họ Giang chặn ở trong sân từ lúc nào. Trong tuyệt vọng, Lâm Bình nhìn thấy Vân Chỉ ghé sát tai quả phụ Vương nói gì đó. Trước khi cửa sổ xe đóng lại, Vân Chỉ quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Bình: "Tạm biệt, mẹ yêu quý của con."
Vở kịch hay vẫn còn ở phía sau. Hơn mười chiếc xe ô tô nối đuôi nhau chạy thẳng về hướng sau núi, để lại một làn khói bụi mờ mịt tạt thẳng vào mặt Lâm Bình. Quả phụ Vương từ từ tiến lại gần bà ta.
"Ôi trời ơi, không ngờ nhỉ. Chuyện đổi con thiếu đức như vậy mà hai vợ chồng các người cũng làm được."
Lâm Bình như bị Vân Chỉ đẩy một cú rơi xuống vực sâu. Bà ta cảm thấy mình như một hòn đá, có thể bị nhấn chìm chỉ bằng một ngụm nước bọt của người trong làng.
Trong khi đó, Vân Chỉ lười biếng dựa vào lưng ghế trong xe, ánh mắt thoáng vẻ suy tư. Ngón tay trắng như sứ của cô vuốt ve chiếc khóa trường thọ trên tay. Qua ô cửa sổ, cô lặng lẽ quan sát khung cảnh bên ngoài với một nụ cười nhẹ trên môi.
Quản gia Trần ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn Vân Chỉ qua gương chiếu hậu. Theo hồ sơ, tiểu thư Vân Chỉ đã sống ở làng Bách Linh mười tám năm, nơi xa nhất từng đến là sân trượt băng trong thị trấn. Việc gọi cô là một cô gái làng quê chưa từng trải đời không phải là chế nhạo, mà là sự thật không thể chối cãi.
Tuy nhiên, cho dù là người kiêu ngạo, khi lần đầu tiếp xúc với những điều xa lạ, ít nhất cũng nên tỏ ra bối rối.
Nhưng Vân Chỉ thì không.
Cô ứng phó mọi thứ một cách tự nhiên. Ngồi trong xe, dáng vẻ của cô thoải mái và tự tại như thể quen thuộc với điều này từ lâu.
Những hành động và cử chỉ của cô không giống một cô gái làng quê, mà giống một người quen được hầu hạ như Từ Hy thái hậu.
Quản gia Trần thầm thở dài. Trong nhà đã có một ông chủ không thể làm phật lòng, giờ lại đón thêm một người nữa. Sau này ông sống thế nào đây?
Trước kia ông còn nghĩ Vân Chỉ sẽ cứu họ khỏi biển lửa, giờ xem ra đó chỉ là ảo tưởng.
Khi đến nhà họ Giang, quản gia Trần xuống xe trước. Ông đã quen phục vụ Giang Đình Chi, nhất thời quên mất sự có mặt của Vân Chỉ. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khẽ vang lên từ trong xe, ông mới giật mình.
Tiếng ho ấy, dù nhẹ, cũng mang theo sự trách móc rõ rệt.
Quản gia Trần vội vàng chạy đến mở cửa xe. Vân Chỉ liếc nhìn ông một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Chậm chết đi được."
Quản gia Trần cúi đầu, nghiêm túc đáp: "Tiểu thư Vân Chỉ dạy phải, lần sau không dám nữa."