“Thẩm gia dùng thủ đoạn hèn hạ chơi xấu chúng ta, Lục gia đương nhiên cũng không dễ dàng nuốt cơn giận này. Ta sẽ tìm cách xử lý, đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, xem nên bỏ nàng ta hay cưới thϊếp khác, tất cả đều theo ý con.”
Nghe vậy, khóe miệng Lục Hành không khỏi nhếch lên, hắn ta liên tục gật đầu, dâng trà nóng cho Từ thị với vẻ cung kính: “Hài nhi nghe lời mẫu thân, nhất định sẽ tự răn đe bản thân, không làm hỏng chuyện nữa.”
Sắc mặt Từ thị cuối cùng cũng dịu lại. Sau khi nhấp một ngụm trà, bà đổi chủ đề: “Chuyện lần trước ta bảo con điều tra thế nào rồi?”
Lục Hành thoáng ngừng lại, im lặng một lúc lâu mới hơi gượng gạo đáp: “Hài nhi đã điều tra qua. Những thi thể xuất hiện kỳ lạ trong thành đều là người ngoài, hoặc là thương nhân giàu có, hoặc là quyền quý, nhưng cũng có người chỉ là dân thường. Ngoài điểm chung là đều không phải người gốc Trường An, dường như không có liên hệ gì khác.”
Gần một năm nay, trong thành Trường An xảy ra vụ án mạng liên hoàn kỳ lạ. Gọi là án mạng liên hoàn chỉ vì Trường An xưa nay vốn thái bình, quanh năm hiếm có chuyện trộm cắp, huống hồ là gϊếŧ người. Nay lại liên tiếp có nhiều người chết, khó mà tưởng tượng được lại có kẻ sát nhân xuất hiện đột ngột như thế.
Nhưng khi kiểm tra những thi thể, người ta phát hiện nguyên nhân, tình trạng tử vong và phương thức gϊếŧ người đều khác nhau. Những nạn nhân cũng chẳng có điểm chung rõ ràng, khiến người ta khó xác định liệu là cùng một kẻ gây án hay mỗi người chết dưới tay những kẻ khác nhau.
Hoàng đế rất chú trọng đến vụ án này, còn những tin đồn kinh hoàng lan truyền khiến người dân trong thành bất an. Nếu phủ Quốc Công có thể phá được vụ án này, đó sẽ là một công lớn, nên dù biết Lục Hành không giỏi điều tra, Từ thị và Lục Quốc Công vẫn luôn thúc giục hắn ta theo sát vụ án.
Sắc mặt vừa dịu lại của Từ thị lập tức trầm xuống sau khi nghe xong lời Lục Hành.
Thấy tình thế không ổn, Lục Hành vội tỏ vẻ yếu thế, nói: “Hài nhi vô dụng, mong mẫu thân trách phạt.”
Từ thị tức giận đến mức hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Bà đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần tầm quan trọng của vụ án này, vậy mà Lục Hành vẫn như bùn nhão không thể trát tường, chưa bao giờ thật sự để tâm. Thông tin mà hắn thu thập được, e rằng ngay cả những kẻ ăn xin đầu đường cũng biết rõ hơn hắn.
Sau một khoảng lặng rất dài.
Từ thị nặng nề thở dài, trong lòng đã có quyết định khác. Khi bà ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt đã không còn cảm xúc, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Được rồi, chuyện này tạm thời ta không hỏi nữa. Con hãy mau xử lý cho ổn thỏa chuyện ngày hôm qua đi.”
Thấy Từ thị không trách phạt thêm, Lục Hành khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Vâng, mẫu thân. Hài nhi lập tức đi tìm Thẩm Nam Chi dùng bữa, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Đợi đến khi bóng dáng Lục Hành rời đi khuất hẳn, Từ thị mới chậm rãi cử động, giơ tay gọi hạ nhân nãy giờ lui ra xa: “Đi, gọi Lục Văn tới.”
Thấy nha hoàn cúi người hành lễ, bà lại khẽ dặn: “Chớ để ai thấy, đợi không có người, mới dẫn hắn qua đây.”
“Vâng, phu nhân.”
*
Trong căn phòng tĩnh lặng, dấu vết hỉ sự của ngày đại hôn vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.
Trước bàn sách, Thẩm Nam Chi tay cầm bút lông, mày liễu khẽ nhíu lại. Nàng định hạ bút viết, nhưng lại như gặp khó khăn gì đó, chần chừ thật lâu, mãi đến khi miễn cưỡng viết được một chữ, bút liền ngừng.