Diêu Hoàng giật mình: “Cha nói gì vậy, con đương nhiên muốn làm vương phi!”
Diêu Hoàng tiếp tục kể ra những lợi ích của việc gả cho Huệ vương, cùng với phần thưởng nàng nhận được hôm nay.
La Kim Hoa vui mừng nói: “Ta biết ngay, Diêu Diêu giống ta, đều thông minh.”
Diêu Chấn Hổ hừ một tiếng, nhìn nữ nhi nói: “Đừng chỉ nghĩ đến chuyện tốt đẹp, gấm vóc lụa là cũng chỉ là hư không, đời người dài như vậy, người ở bên cạnh mới quan trọng nhất. Con nhìn ta với mẹ con xem, bà ấy tức giận thì ta phải dâng trà, bóp vai, xoa chân hầu hạ, bà ấy vui vẻ thì ta phải theo đi dạo phố, xách đồ to nhỏ mang về nhà. Còn Huệ vương thì sao? Hắn chẳng thể đi đâu với con, ngược lại còn cần con hầu hạ, dâng trà, giúp hắn đi vệ sinh. Hơn nữa... hơn nữa hắn có còn sinh con được không chúng ta cũng không biết!”
Chiếc bánh bao Diêu Hoàng sắp đưa vào miệng bỗng chốc trở nên khó nuốt.
La Kim Hoa vung đũa gõ một cái: “Ông nói cái gì vậy? Mồm miệng đúng là không ra gì!”
Diêu Lân cũng trách phụ thân: “Muội còn nhỏ, cha cẩn thận lời nói một chút đi.”
Hắn thường ngày cùng đám võ quan qua lại, những lời thô tục nghe đầy cả rổ, nhưng muội muội lại không giống vậy.
Diêu Chấn Hổ giật lấy đũa của thê tử: “Đây toàn là sự thật, ta phải để Diêu Diêu suy nghĩ cho rõ ràng. Huệ vương bị thương trên chiến trường, ta kính trọng hắn là một nam tử hán, nhưng ta không thể để nữ nhi mình bước vào hố lửa.”
Trong lòng Diêu Hoàng tràn ngập ấm áp, không còn trách phụ thân làm hỏng khẩu vị của nàng nữa, nàng mỉm cười nói: “Cha, những điều cha nói con đều hiểu. Nhưng vấn đề là lúc đó con hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, gả cho Huệ vương là con đường tốt nhất của con. Là con chủ động tỏ ý với hắn trước, hắn chịu nhận lấy, con đã vô cùng cảm kích rồi, nếu còn chê bai chân hắn, chẳng phải con thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao? Nhà họ Diêu chúng ta có người như thế không?”
Diêu Chấn Hổ: “Không có, nhưng cha chỉ là...”
Diêu Hoàng đặt đũa xuống, nhìn mẫu thân và ca ca đang lặng lẽ quan tâm nàng, nghiêm túc nói: “Con tận mắt nhìn thấy Huệ vương, hắn rất tuấn tú, vừa anh tuấn vừa có chiến công, là một vương gia có bản lĩnh. Nếu chân hắn lành lặn, làm gì đến lượt con được lợi? Làm người phải biết đủ, con chiếm được vị trí chính phi của vương gia, thì cũng phải gánh lấy bất tiện từ chân của vương gia. Có được có mất, rất công bằng.”
“Cha, con tình nguyện gả cho hắn, thánh chỉ ban hôn cũng đã xuống rồi. Nếu cha thật lòng thương con, vậy thì nên cùng con vui vẻ chuẩn bị hôn sự. Hơn nữa, sau này Huệ vương chính là con rể của cha, nếu cha còn chê bai hay cố ý chọc vào vết thương của hắn, chẳng khác nào khiến con khó xử. Ai khiến con không vui, con sẽ không thèm để ý đến người đó.”
Ánh mắt nàng nghiêm túc, nhìn phụ thân rồi lại nhìn ca ca.
Diêu Lân là người đầu tiên đầu hàng: “Được rồi được rồi, sau này ta chỉ nói tốt về vương gia, nếu ai dám cười nhạo hắn, ta đánh kẻ đó!”
Diêu Hoàng nhíu mày: “Đánh người là phạm pháp, dọa dẫm một chút là được rồi, đừng để người ta nói nhà chúng ta cậy thế hϊếp người, hoặc khiến người khác nghĩ vương gia lòng dạ hẹp hòi.”
Diêu Lân gật đầu lia lịa.
La Kim Hoa thở dài: “Hai cha con các ngươi mà có được một nửa sự thông minh của Diêu Diêu, ta cũng không sớm có tóc bạc thế này.”
Diêu Chấn Hổ lầu bầu: “Lại nữa rồi, chỉ có một sợi tóc bạc thôi, mà bà cứ nhắc mãi từ Tết đến giờ.”
La Kim Hoa trừng mắt: “Có một sợi rồi sẽ có sợi thứ hai, ta đây là vì lo lắng cho hai cha con ông mà bạc đầu!”
Diêu Chấn Hổ: “……”