Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ

Chương 47: Lão tổ tông thật thời thượng

Đoạn Kiếm Xuyên nhíu nhíu mày, vẫn cảm thấy cần phải cẩn thận, cảnh giác mà đi vào Kiêu Dương Quan.

Tương Ly mang theo đám người Phó Thời Diên đi đến trà thất trước kia của lão đạo sĩ, đồng thời nói với Hạ Tân: "Đi chuẩn bị trà bánh."

Hạ Tân ôm một đống đồ, chật vật đồng ý, "Vâng!"

Hắn đặt đồ ở thiên điện, sau đó chạy nhanh đi chuẩn bị trà bánh.

"Tiến vào ngồi xuống nói đi." Tương Ly mang theo đám người Phó Thời Diên tiến vào trà thất.

Gian trà thất này là trước kia lão đạo sĩ cố ý tích ra từ một gian nhà ở, chuyên môn dùng để tiếp khách.

Tương Ly không hề nghi ngờ mà ngồi ở vị trí chủ nhân.

Phó Thời Diên ngồi ở đối diện cô.

Đoạn Kiếm Xuyên và Ôn Tử Thư đều đứng.

Đôi mắt Ôn Tử Thư thậm chí lộc cộc lộc cộc chuyển không ngừng, nhìn về bốn phía, không biết đang xem cái gì.

Tương Ly liếc mắt nhìn Đoạn Kiếm Xuyên một cái, lại nhìn về phía Phó Thời Diên, "các người hôm nay nếu xuất hiện ở chỗ này, nhìn dáng vẻ, lời nói của tôi đã thật sự ứng nghiệm đi."

"Đúng đúng đúng!"

Phó Thời Diên còn chưa nói gì, Ôn Tử Thư đã nhảy ra, một khuôn mặt đau khổ, khoa trương ghé vào trên bàn, "Đại sư, ngài nhất định phải thay tôi ra một ngụm ác khí!"

Tương Ly nhướng mi, hướng Phó Thời Diên hỏi: "Đây là?"

Phó Thời Diên nghe ra tới cô muốn hỏi cái gì, "Trước giải quyết vấn đề của hắn đi."

Tương Ly ‘hừ’ một tiếng, "Nếu anh đã nói như vậy, cũng được. Như vậy đi, một quẻ của tôi là một vạn, sự tình khác tính sau, xem ở phân thượng chúng ta cũng có duyên, tôi liền giảm giá 20% cho các người, thu các người 8000."

Ôn Tử Thư: "……"

Việc này còn thu phí sao?

Ôn Tử Thư dừng một chút, nhưng 8000 đối với bọn họ tới nói, cũng chỉ là tiền một bữa cơm, hắn liền nói: "Được, 8000 liền 8000, chỉ cần đại sư có thể giúp tôi ra một ngụm ác khí là được!"

Tương Ly nghe vậy, hỏi: "Vậy mấy người sẽ quét mã chi trả đúng không?"

Ôn Tử Thư sửng sốt, "Đại sư còn rất thời thượng, chúng tôi đương nhiên sẽ!"

Đúng lúc này, Hạ Tân đi vào tới, "Quan chủ, trà tới!"

"Chạy nhanh lại đây!" Tương Ly vừa nghe, vội vàng vẫy tay.

Hạ Tân không rõ nguyên do, bưng trà mờ mịt tiến vào, buông chén trà xuống, "Quan chủ, làm sao vậy?"

"Lấy di động của cậu ra đây, bọn họ muốn quét mã chi trả, cậu mau biểu thị một lần cho tôi xem." Tương Ly nhanh chóng nói, trong ánh mắt lập loè ánh sáng hưng phấn.

Hạ Tân: "……"

Mấy người đối diện: "……"

Ôn Tử Thư không khỏi nhìn nhìn Phó Thời Diên và Đoạn Kiếm Xuyên, ánh mắt dò hỏi, đại sư này thật sự được không?

Hắn vừa rồi còn cảm thấy đại sư này rất đáng tin cậy, nhưng hiện tại…… sao có một loại cảm giác buồn cười?

Thấy một màn như vậy, mày Đoạn Kiếm Xuyên dưới kính râm nhăn lại.

Phó Thời Diên lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Tương Ly.

Hạ Tân biết Tương Ly hiện tại trầm mê với quét mã chi trả, chỉ có thể nhận mệnh lấy di động ra tới, "Chính là như này, mở phần mềm này ra, nơi này, tìm mã thu tiền, đúng, chính là nơi này……"

Hạ Tân bất đắc dĩ, biểu thị từng bước một cho Tương Ly xem.

Năng lực học tập của Tương Ly rất mạnh, một lần liền nhớ kỹ, "Khá đơn giản nha, tôi đã hiểu!"

Hạ Tân dở khóc dở cười, ngược lại nhìn về phía đám người Ôn Tử Thư, "Ngượng ngùng, các vị quét ở đây là được."