Bạch Vi nhìn cảnh đó, liền thì thầm với cô trong nhà vệ sinh:
“Không ngờ luật sư Hoắc lại… trầm lặng mà lẳиɠ ɭơ như thế! Trước giờ gặp ở các buổi tiệc anh ta toàn nghiêm túc đứng đắn.”
Bạch Vi sợ Ôn Mạn “chơi với lửa” rồi lại tự mình chịu khổ, vì người như Hoắc Thiệu Đình với địa vị hiện tại khó lòng cưới Ôn Mạn. Huống chi, giữa họ còn có Cố Trường Khanh xen vào.
Ôn Mạn cười nhạt, đáp khẽ:
“Nhiều nhất cũng chỉ là vấn đề thân xác, mình không ngây thơ đến mức mơ tưởng gì xa xôi.”
Nghe vậy, Bạch Vi mới yên tâm.
Hai người vừa định bước ra ngoài, Cố Trường Khanh bất ngờ đẩy cửa vào.
Hắn bước đến, mạnh mẽ ép Ôn Mạn vào tường, ánh mắt đầy vẻ âm u, đáng sợ.
Bạch Vi hoảng hốt, kéo tay hắn lại:
“Cố Trường Khanh, anh định làm gì?”
Hắn gạt tay cô ra, dễ dàng đẩy cô ra ngoài, rồi khóa cửa lại.
Bên ngoài, Bạch Vi đập cửa điên cuồng, ghìm giọng mắng:
“Cố Trường Khanh, đồ khốn nạn! Bắt nạt phụ nữ thì tính là đàn ông sao?”
Nhưng trò náo loạn này chẳng hề khiến Cố Trường Khanh bận tâm.
Nếu hắn không tàn nhẫn, làm sao dứt khoát bỏ rơi Ôn Mạn rồi ép gia đình cô vào đường cùng?
Từ đầu đến cuối, Ôn Mạn không có chút sức phản kháng nào, giống như đoạn tình cảm từng phai tàn của họ.
Cô nhìn Cố Trường Khanh, trong mắt chỉ còn lại sự căm hận.
Cố Trường Khanh buông tay, cười khẩy:
“Muốn bám lấy Hoắc Thiệu Đình à? Cô nghĩ mình đủ khả năng sao? Cả cái giới này đều biết mắt anh ta kén cỡ nào, chẳng dễ dàng dây dưa với phụ nữ. Huống chi…”
Hắn cúi sát xuống, giọng nói lạnh lẽo:
“Ôn Mạn, cô bị hôn mà đã cứng đờ người ra, đàn ông cởi đồ cô thì cô chịu nổi chắc?”
Ôn Mạn không muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn nữa.
Cô cụp mắt xuống:
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!”
Cố Trường Khanh nhìn cô từ trên cao, giọng nói lạnh lùng:
“Hay là cô căn bản không quên được tôi, cố ý tiếp cận Hoắc Thiệu Đình để lượn lờ trước mặt tôi? Cô nghĩ tôi sẽ bận tâm sao?”
Ôn Mạn cảm thấy ghê tởm. Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy phẫn nộ:
“Cố Trường Khanh, nếu không phải vì anh hại bố tôi, chuyện anh cưới Diệp Minh Châu hay Lý Minh Châu đều chẳng liên quan gì đến tôi! Đừng tự mình đa tình!”
Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Mạn buộc bản thân phải đối diện với ánh mắt của hắn, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người đàn ông này.
Sau một hồi, khóe miệng Cố Trường Khanh nhếch lên nụ cười mỉa mai:
“Ôn Mạn, cô nhất định sẽ phải đồng ý với tôi! Cứ chờ mà xem!”
Nói xong, hắn mở cửa bỏ đi.
Cánh cửa gỗ sang trọng phát ra tiếng “rầm” lớn, lắc lư một hồi... Ôn Mạn khuỵu chân, dựa đầu vào tường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cố Trường Khanh thật sự quá tàn nhẫn!
Bốn năm tình cảm, cô đã làm biết bao nhiêu điều vì hắn, cuối cùng nhận lại chỉ là sự phản bội!
Giờ đây, Ôn Mạn mới hiểu rõ, Cố Trường Khanh ở bên cô chỉ để chơi đùa, chưa bao giờ có ý định cưới cô!
Thế mà cô lại luôn mơ mộng về một đám cưới.
Nước mắt lăn dài trên má, Ôn Mạn tự giễu mình bằng một nụ cười cay đắng.
“Ôn Mạn.”
Bên tai vang lên giọng nói của Bạch Vi.
Ôn Mạn lau nước mắt, ngước nhìn lên, và sững sờ.
Ngoài cửa, không chỉ có Bạch Vi và chồng cô ấy, mà còn cả Hoắc Thiệu Đình.
Hoắc Thiệu Đình đã thay một bộ đồ khác, áo sơ mi xanh đậm, quần tây xám sắt, phong cách rất lịch lãm.
Bạch Vi lo lắng nhìn Ôn Mạn, nhưng cô không nhắc đến Cố Trường Khanh, chỉ giải thích:
“Đột nhiên trời mưa, tạm thời không đánh golf được.”
Chồng của Bạch Vi cũng phụ họa:
“Đúng đúng! Để hôm khác hẹn lại... À, luật sư Hoắc, hay anh tiện đường đưa Ôn Mạn về giúp? Tôi với Bạch Vi đang có chút việc gấp.”