Số tiền này Phó Thời Vũ cũng không cần, anh dùng tất cả để giúp cho nhân vật chính thụ xây dựng sự nghiệp và trở thành một nam chính độc lập mạnh mẽ!
Thậm chí có một thế giới, nhân vật chính thụ trong đó có thể lật đổ sự nghiệp của tra công.
Nhưng mà, quay lại hiện tại!
Mẹ của Chu Vân Sâm qua đời, điều đó có nghĩa là anh không những không bị ném một số tiền lớn vào mặt và còn phải đối phó với cha của Chu Vân Sâm.
Điều này thật sự là khủng khϊếp!
Bởi vì thứ ràng buộc với anh là hệ thống vạn nhân mê chỉ có hiệu quả với đàn ông.
Trước đây có mẹ của tra công không cho đàn ông trong nhà dây dưa, nhưng bây giờ, người duy nhất Phó Thời Vũ đối mặt chính là cha của Chu Vân Sâm.
Có lẽ, nếu Chu Vân Sâm nói muốn cưới anh, cha hắn sẽ thật sự đồng ý!
Điều đáng sợ hơn nữa là không chỉ cha của Chu Vân Sâm đồng ý mà có thể còn bị hệ thống ảnh hưởng khiến cha hắn thích anh!
Ôi má ơiii!
Anh chưa sẵn sàng làm mẹ của Chu Vân Sâm đâu!
"Ừm, bụng tôi hơi đau một chút..."
Phó Thời Vũ lập tức ôm bụng và nhìn Chu Vân Sâm với vẻ mặt khó nói.
"A? Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ!" Chu Vân Sâm lập tức hoảng sợ, vội vàng đỡ anh.
Phó Thời Vũ cố tình cắn môi dưới, vẻ mặt kiên cường thường ngày nhăn nhó lại trở nên hung dữ.
Thân hình to lớn cuộn tròn thành một quả cầu đen trên sofa, giọng nói kìm nén: "Không cần gọi bác sĩ, chỉ là viêm dạ dày một chút thôi, nếu không chúng ta hôm khác...."
"Khụ khụ."
Lúc này, vài tiếng ho phát ra từ hướng cầu thang xoắn ốc đánh gãy ý định bỏ trốn của anh.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi thẳng thớm đeo kính gọng vàng từ tầng hai đi xuống.
Ông có dáng người cao gầy, lưng thẳng, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Khuôn mặt nho nhã vẫn luôn điềm tĩnh của ông không hề tức giận kể từ khi ông ấy xuất hiện, toát ra phong thái của người đứng đầu gia đình.
Không cần phải giới thiệu, chỉ cần nhìn phản ứng tôn trọng của người khác là biết đây là cha của Chu Vân Sâm, người đứng đầu tập đoàn Chu thị, Chu Đình Xuyên.
"Bạc Vân đâu, còn chưa dậy à?"
Chu Đình Xuyên ngồi vào ghế chủ vị, không quan tâm đến Chu Vân Sâm, hỏi mẹ Vương về đứa con trai khác.
"Thưa ngài, nhị thiếu gia bị lệch múi giờ, tối qua ba giờ sáng mới về nhà, không bằng để cậu ấy nghỉ ngơi thêm một lát."
Mẹ Vương là trưởng bối trong gia đình, bà đã nhìn các thiếu gia từ nhỏ đến lớn nên đối xử với họ bằng sự quan tâm nhất định của người lớn với con cháu mình.
Chu Đình Xuyên không phản đối, gật đầu :"Vậy tùy nó. Đợi nó tỉnh dậy thì gọi lên thư phòng gặp ta. Giải thích lý do hôm qua nó từ bỏ hạng mục của Herman mà tự ý chạy về đây."
"Được thưa ngài." Mẹ Vương ôm khay, cúi chào rồi rời khỏi phòng khách.
Sau khi mẹ Vương rời đi, Chu Đình Xuyên liền chuyển sự chú ý lên Chu Vân Sâm.
"Còn cậu thì sao, sao lại quay về? Không có tiền? Đừng tưởng ta không biết, khoảng tiền em trai đưa cho cậu không đủ tiêu à?"
Chu Đình Xuyên giọng điệu nghiêm nghị không giấu sự khinh thường, đối với đứa con cả chưa bao giờ cho sắc mặt tốt.
"Ồ, ông nghĩ tôi là ai? Một kẻ ăn xin?"
Chu Vân Sâm nhìn cha mình với ánh mắt lạnh lùng, sau đó vuốt thẳng áo sơ mi, trịnh trọng nắm lấy tay Phó Thời Vũ trước mặt Chu Đình Xuyên.
"Hôm nay tôi chỉ muốn tới thông báo với ông, tôi sắp cưới em ấy! Những chuyện liên hôn gia tộc về sau đừng nói với tôi nữa."
"Cậu nói cái gì!"
Nghe những gì hắn nói, rốt cục Chu Đình Xuyên cũng thay đổi sắc mặt.
Ông ta kinh ngạc nhìn người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh Chu Vân Sâm, lúc mới đi từ trên lầu xuống, ông vẫn đang suy nghĩ, làm sao một đứa tính cách khốn nạn như Chu Vân Sâm lại có thể để vệ sĩ ngồi cạnh mình, nhưng ông không ngờ là như này...!
Không chỉ Chu Đình Xuyên, ngay cả những người làm nghe được đều kinh ngạc.
Ê ý là...người này không giống với gu của đại thiếu gia chút nào.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ, người đàn ông cao lớn cường tráng giống một bức tượng đá, toát lên khí thế uy nghiêm trầm tĩnh đến mức khiến người ta không dám làm bất kỳ hành động nào thiếu suy nghĩ.
Khuôn mặt nghiêm túc rõ ràng đã phơi nắng nhiều năm mới có thể có làn da ngăm đen tuyệt đẹp cùng với gương mặt không bao giờ cười, giống như người không thể bị coi thường.
Anh nên đi bắt biếи ŧɦái trên xe buýt chứ không phải ngồi đây với biếи ŧɦái để gặp bố mẹ hắn.
Trong sự im lặng chết chóc của mọi người, Phó Thời Vũ cúi mặt xuống, lặng lẽ đưa hai tay ra sau lưng.
Anh không chịu nổi nữa, lén mở thanh tiến độ để kiểm tra độ yêu thích của Chu Đình Xuyên.
Xong rồi.
Khi gặp nhau độ yêu thích tự động đã là 50%.
Và hiện tại thanh màu hồng biểu thị độ yêu thích nhấp nháy liên tục, có xu hướng tăng lên.